Chương 601-602
Ý ĐỒ ÁM SÁT
Hắn còn nhớ rõ, giếng này hôm qua đã được sư huynh của Diệp Thiếu Dương là Lão Quách dùng nước rửa sạch, tiêu trừ hết âm khí còn sót lại.... nhưng hiện tại, trong đó lại dày đặc hắc khí.
Một bóng người màu trắng, từ dưới giếng từ từ hiện lên, đứng thẳng trên không trung, lẳng lặng nhìn hắn, cười nhạt: “Thượng cổ tà thần.”
Tà thần quan sát thì thấy, nam tử này bộ dáng khoảng hơn hai mươi tuổi, có vẻ ngoài tuấn tú phong lưu, tóc dài búi cao phía sau đầu, mặc một bộ trường bào màu xanh, hai tay chắp sau lưng, quả thực tạo cảm giác tiên phong đạo cốt, nhưng lại chứa đựng một mạt khí phách tà mị.
“Ngươi là ai?” tiếng Tà thần yếu ớt hỏi.
Nam tử nhàn nhạt cười, “Đi theo ta.”
Tà thần ngẩn ra, “Sao ta phải theo ngươi?”
“Vì sao à.... vì ngươi đã không còn là Thượng cổ Tà thần.” Nam tử vươn tay, một đạo hắc quang từ lòng bàn tay phát ra, hút lấy Tà thần, “Chẳng phải ngươi muốn báo thù sao, cứ yên tâm theo ta, ta có thể giúp ngươi khôi phục lại sức mạnh đã bị mất, bất quá, cần có chút thời gian……”
Nam tử đưa một tay bắt lấy tàn hồn của Tà thần, thân thể từ từ rơi vào bên trong giếng cổ, cùng với hắc khí biến mất không chút tăm hơi.
Nhưng việc vừa xảy ra ở Lưỡng giới sơn, Diệp Thiếu Dương hoàn toàn không biết. Hắn về đến khách sạn ở huyện thành, ngủ một giấc. Sáng sớm hôm sau thức dậy, vốn định về Thạch Thành một chuyến, gặp mặt Tạ Vũ Tình, Chu Tĩnh Như cùng mấy bằng hữu. Nhưng sau khi tính toán lại, thấy thời gian cũng không có nhiều, mà gọi điện thoại để nói dăm ba câu vớ vẩn thì không được, nên đành từ bỏ ý định.
Chắc chắn sau khi Tiểu Mã quay về, đã kể cho hai cô gái nghe, Diệp Thiếu Dương ở quê đại chiến Quỷ mẫu ra sao, thiếu chút nữa thì mất mạng... hai người lập tức phẫn nộ, gọi điện thoại tới mắng cho hắn một trận, chuyện lớn như vậy sao không chịu báo trước một tiếng, lại không để các cô cùng tham gia hành động.
Tuy Diệp Thiếu Dương không nói trước, là vì sợ các cô lo lắng, không để các cô tới, bởi có tới cũng vô dụng... nhưng hai người đang lúc nóng giận, căn bản không nghe giải thích: Chu Tĩnh Như không thèm tiếp điện thoại của hắn; Tạ Vũ Tình thì ngược lại, một ngày gọi vài cú mắng hắn xối xả, giục hắn mau quay về.
Dưới áp lực như vậy, Diệp Thiếu Dương tính về thành phố trước, để nhận lỗi cùng hai vị mỹ nữ, nhân tiện cho Tiểu Mã một trận...Nhưng tối qua, trước khi ngủ, hắn nghĩ đi nghĩ lại, thấy Cương Thành với Thạch Thành khá gần nhau, còn mình cũng tính đi trường học có quỷ điều tra, không bằng lên Long Hổ Sơn một chuyến, cứu ca ca của Tiểu Bạch, sau đó mới quay về Thạch Thành, vừa điều tra trường học kia, vừa có thể ở lại Thạch Thành lâu hơn một chút.
Vì thế, hắn lập tức thay đổi chủ ý, đưa Tiểu Bạch cùng Trương Thi Minh tới nhà ga, mua vé xe lửa.
Dọc đường đi, Tiểu Bạch cứ quấn lấy Diệp Thiếu Dương hỏi đông hỏi tây, chẳng thèm để ý Trương Thi Minh ở bên cạnh, đang nhìn họ bằng một ánh mắt khó chịu, suốt chặng đường chẳng nói được mấy câu.
Sau khi xuống xe lửa, ba người cũng không có tâm tư để du ngoạn, định một mạch lên thẳng Long Hổ Sơn. Tuy nhiên, vì trời đã bắt đầu tối, lên Long Hổ Sơn, xe buýt thì không có, taxi lại ngại xa, không muốn để xe trống quay về, nên đều từ chối bọn họ.
Ba người thương lượng một hồi, quyết định ở lại trong nội thành, nghỉ ngơi một đêm cho đỡ mệt, sáng hôm sau sẽ xuất phát.
Lúc thuê phòng, Diệp Thiếu Dương gặp phải một vấn đề nan giải: Tiểu bạch không có giấy tờ tuỳ thân.
Lúc trước ở huyện Hoài Thượng, Tiểu Bạch cùng Quả Cam thuê phòng đã dùng thông tin cá nhân của Tiểu Mã để khai, Tiểu Mã thì ở cùng phòng với Diệp Thiếu Dương, hiện tại, chỉ có ba người bọn họ, nên hơi phiền toái...cuối cùng, đành phải dùng giấy tờ tuỳ thân của Diệp Thiếu Dương và Trương Thi Minh để thuê hai phòng, sau khi lên lầu, nhường một phòng cho Tiểu Bạch, Trương Thi Minh với Diệp Thiếu Dương ở cùng một phòng.
Cả ngày mệt nhọc, Diệp Thiếu Dương ăn chút gì đó, rồi nằm xuống ngủ, Tiểu Bạch là yêu, tinh lực so người thường dồi dào hơn nhiều, đi đến một nơi mới lạ, muốn đi dạo loanh quanh, sang phòng tìm Diệp Thiếu Dương, phát hiện hắn đã ngủ, trong lòng thất vọng, vì thế đánh thức Trương Thi Minh, bảo hắn theo mình ra ngoài. Trương Thi Minh tuy cũng rất mệt, nhưng không muốn bỏ qua cơ hội này, lập tức rời khỏi giường.
Hai người cùng nhau dạo quanh một vòng phố xá náo nhiệt, lúc đi ngang qua một công viên nhỏ, Trương Thi Minh đề nghị vào đó dạo một hồi, rồi ngồi xuống nghỉ ngơi.
Tiểu Bạch đột nhiên hỏi: “Thi Minh, ngươi có tiền không?”
Trương Thi Minh ngập ngừng nói: “Để làm gì?”
“Vừa rồi ta thấy một bộ quần áo khá đẹp, định mua cho lão đại, nhưng ta không có tiền, ngươi cho ta mượn trước, khi nào ta có sẽ trả lại ngươi.”
Trương Thi Minh sắc mặt lập tức tối sầm lại.
“Cũng có một rất bộ hợp với ngươi.” Tiểu Bạch bổ sung một câu.
Tuy nhiên, Trương Thi Minh lại coi lời này là một lời an ủi để vay tiền, nhàn nhạt nói: “Thôi bỏ đi.”
Trầm mặc một hồi, Trương Thi Minh quay sang nhìn Tiểu Bạch, nói: “Tôi cảm thấy cô đã thay đổi.”
“Cái gì cơ?” Tiểu Bạch ngẩn ra.
“Lúc trước, tôi đưa cô xuống núi, trên đường đi tìm Diệp Thiếu Dương, cô xem tôi như bằng hữu, cái gì cũng hỏi tôi…… cảm giác này, thực là tốt a.” Trương Thi Minh lấy hết can đảm nói, “Nhưng từ khi cô gặp được Diệp Thiếu Dương, tôi dường như đã trở thành người ngoài cuộc, cô hờ hững với tôi, tôi…… thực sự rất là giận!”
“Ngươi giận cái gì?” Tiểu Bạch giật mình nhìn hắn, “Ngươi nói bậy bạ cái gì đó, ta vẫn luôn xem ngươi là bằng hữu, nhớ ngày đó cùng nhau lên đường, ngươi chiếu cố ta ta biết mà, ta vẫn luôn xem ngươi là bạn tốt, ta với lão đại nói chuyện nhiều, là vì ta mới vừa gặp hắn, có rất nhiều lời muốn nói a, ngươi có gì mà phải ganh tị?”
Trương Thi Minh hơi cúi đầu, nói: “Sau khi cứu ca ca cô ra, có tính toán gì không?”
“Ta đương nhiên là đi theo lão đại rồi.” Tiểu Bạch không cần suy nghĩ đã trả lời.
“Cô cùng với hắn.. như thế sao được.” Trương Thi Minh nóng nảy, “Tương lai hắn sẽ có bạn gái, khi đó cô phải làm sao ?”
Tiểu Bạch mở to hai mắt, vô cùng khó hiểu nhìn hắn, “Hắn có bạn gái, thì có can hệ gì đến ta, ta là yêu phó của hắn mà thôi, cái ta phải làm, chính là phục tùng mệnh lệnh của chủ nhân, tuyệt không có suy nghĩ khác, ngươi có hiểu không hả?”
Trương Thi Minh thở dài, không nói gì thêm.
Dạo hoa viên một hồi, hai người rời đi, sau đó Trương Thi Minh cho Tiểu Bạch mượn mấy trăm đồng, mua hai cái áo sơmi, quay về khách sạn, Tiểu Bạch bảo Trương Thi Minh đi thay đồ, vui tươi hớn hở khen hắn mặc đẹp, Trương Thi Minh thì chẳng có phản ứng gì, chỉ đơn giản nói câu tạm biệt, rồi trở về phòng.
Diệp Thiếu Dương vẫn đang ngủ say.
Trương Thi Minh đi tắm, thay quần áo, đến giường của mình nằm xuống, một lát sau, hắn lại mò mẫm rời khỏi giường, đến bên mép giường của Diệp Thiếu Dương, đảo mắt tìm kiếm, trên tủ đầu giường thấy có một con búp bê sứ, hắn biết tiểu quỷ Dưa Dưa đang nghỉ ngơi bên trong, đó cũng là nơi chứa hồn khí của nó.
Trương Thi Minh trên mặt có chút do dự, cuối cùng cũng cắn răng, trở lại mép giường, mở ba lô của mình, tìm được ống mực bên trong, không lôi ra ngoài, mà chỉ lấy một đoạn hồng tuyến, xỏ qua một đồng tiền đúc mẫu, nhanh tay đưa lên miệng, dùng sức kéo mạnh, cứa đứt đầu lưỡi, dùng máu tươi thấm vào hồng tuyến, sau đó đột nhiên ra tay, quấn hồng tuyến vào miệng búp bê sứ.
Búp bê sứ lay động một chút, dường như Dưa Dưa không cam lòng muốn lao ra, nhưng một đạo huyết quang trên hồng tuyến hiện lên, như một khẩu trang, bịt chặt miệng búp bê.
Tiếp theo, Trương Thi Minh dùng một đạo phù ấn, phong bế miệng nó.
Nếu hắn cùng Dưa Dưa một chọi một quyết đấu, với pháp lực của hắn, chưa chắc đã là đối thủ của nó, vì thế thừa lúc nó đang nghỉ ngơi, đột ngột khóa trụ hồn khí, chặn không cho nó ra.
Sau khi phong bế búp bê sứ, Trương Thi Minh rút từ bên hông ra Tùng văn cổ định kiếm, chầm chậm đến bên giường, nhìn Diệp Thiếu Dương đang ngủ say, trên mặt lộ vẻ nội tâm giằng xé, cuối cùng cũng quyết định nhẫn tâm ra tay, lắc đầu, khẽ nói: “Diệp Thiếu Dương, ta cũng không muốn làm như vậy, nhưng chỉ cần ngươi chết đi, mọi chuyện sẽ kết thúc……”
Dứt lời, vung Tùng văn cổ định kiếm lên, dùng sức đâm mạnh xuống yết hầu của Diệp Thiếu Dương.
Kiếm phong đâm đến trước mặt Diệp Thiếu Dương khoảng ba bốn tấc thì đột nhiên dừng lại, thân kiếm chệch choạc, không phải run tay, mà dường như tự nó không muốn đâm xuống.
Trương Thi Minh lập tức hiểu ra, pháp khí có linh tính, không gây tổn hại đến Thiên sư, nếu là pháp khí bình thường cũng không có linh tính mạnh như vậy, nhưng đây là Tùng văn cổ định kiếm - Đạo môn chí bảo, có thể nhận biết trên người Diệp Thiếu Dương có khí tức của Thiên sư, không muốn làm hại hắn.
Trương Thi Minh giận dữ, lập tức vẽ một tấm Manh nhãn phù, dán lên thân kiếm, phong bế bảo kiếm linh tính, tạm thời biến nó thành một thanh kiếm bình thường, một lần nữa đâm xuống yết hầu của Diệp Thiếu Dương. Trong khi đó, Diệp Thiếu Dương đang ngủ say bỗng cả mặt đỏ bừng, hô hấp dồn dập, không biết đang mơ mộng gì, hoàn toàn không biết nguy cơ trước mắt.
Trương Thi Minh tin rằng, chỉ cần mình bổ xuống một kiếm, bất luận ra sao, Diệp Thiếu Dương chắc chắn phải chết!
Tuy nhiên, khi Tùng Văn Cổ Định Kiếm sắp đâm vào yết hầu Diệp Thiếu Dương, đột nhiên khựng lại, chẳng có nguyên nhân nào khác, đơn giản là vì từ trong chăn thò ra một bàn tay, nắm chặt mũi kiếm, tiếp theo, một cái đầu từ dưới chăn chui ra, hướng Trương Thi Minh chớp chớp mắt, hỏi hắn: “Ngươi muốn làm cái gì?”
“Ngươi....sao ngươi lại ở đây!” Trương Thi Minh nhìn mặt Dưa Dưa, sợ tới mức muốn nhảy dựng lên, theo bản năng nhìn về phía búp bê sứ trên tủ đầu giường.
Dưa Dưa một tay gãi gãi đầu, vẻ mặt ngây thơ vô tội, nói: “Chắc ngươi không biết, ta vẫn thường ngủ trong chăn cùng lão đại a.”
Thấy hắn rất giật mình, nghĩ một hồi, chợt hiểu ra gì đó, chỉ vào búp bê sứ nói, “À... ngươi nói nó à, trong đó có một chút quỷ lực của ta, cho nên nếu ngươi dùng pháp thuật với nó, sẽ có phản ứng, ngươi không cho rằng ta đã ở trong đó đấy chứ?”
Trương Thi Minh giờ đây mới biết, cái gì gọi là khóc không ra nước mắt, tự mình dùng Manh nhãn phù phong bế linh lực của Tùng văn cổ định kiếm, bằng không cái tên tiểu quỷ trước mặt này, căn bản không thể nào dùng tay bắt mũi kiếm.
Lập tức rút bảo kiếm về, giật xuống linh phù, niệm một lần chú ngữ, đâm về phía Dưa Dưa, cho đến nước này, chỉ có thể giết chết nó, rồi mới quay sang đối phó Diệp Thiếu Dương.
Dưa Dưa cũng không phải ngu ngốc, bản thân đã sớm cảm nhận được nguy hiểm, lúc nó thay Diệp Thiếu Dương chặn lại một kiếm, tay kia đã kịp thời luồn vào trong chăn, véo mông Diệp Thiếu Dương một cái, đến khi Trương Thi Minh một lần nữa cầm bảo kiếm đâm tới, Diệp Thiếu Dương đúng lúc đau đến nhảy dựng lên, biết là Dưa Dưa đã véo mình, xoay người muốn đánh nó một trận, bất ngờ thấy Dưa Dưa trườn khỏi giường, nói: “Lão đại cẩn thận, có người muốn giết ta!”
“Giết chết ngươi ta vẫn chưa hết tức!” Diệp Thiếu Dương mắng một tiếng, đột nhiên cảm thấy sau tai có luồng gió phả vào, quay đầu thì thấy...mẹ kiếp.... quả nhiên có một thanh kiếm đang đâm tới, không kịp phản ứng, chỉ biết dùng một chân đạp vào mặt Trương Thi Minh, đá hắn văng lên tường rồi ngã xuống, lảo đảo lắc lư đứng lên, ánh mắt oán hận nhìn Diệp Thiếu Dương, xoay người chạy ra ngoài cửa.
“Là Trương Thi Minh...?” Diệp Thiếu Dương nhìn bóng dáng hắn, giật mình kinh hãi, lập tức đứng dậy đuổi theo, miệng quát to: “Ngươi quay về cho ta, sao lại muốn ám sát Dưa Dưa?!...”
Trương Thi Minh chạy một mạch, vừa mở cửa, vừa quay đầu lại nhìn, Diệp Thiếu Dương đã đuổi tới nơi, biết trốn không thoát, không chút do dự cắn đầu lưỡi, phun một ngụm máu lên thân Tùng Văn Cổ Định Kiếm, miệng niệm khai thiên chú, múa may bảo kiếm trước mặt Diệp Thiếu Dương, sau đó đột ngột chuyển hướng lao về phía Dưa Dưa.
Pháp khí không làm tổn thương thiên sư. Trương Thi Minh biết Tùng văn cổ định kiếm sẽ không giết Diệp Thiếu Dương, nên quyết tâm sát hại Dưa Dưa, khua khoắng kiếm như vậy không phải đâm Diệp Thiếu Dương, mà chỉ mong có thể dương đông kích tây.
Quả nhiên, Diệp Thiếu Dương sợ Dưa Dưa xảy ra chuyện, lập tức lấy ra mấy đồng tiền Ngũ Đế, quăng trúng Tùng văn cổ định kiếm, đánh rớt nó xuống mặt đất, quay đầu nhìn, đã không thấy Trương Thi Minh đâu cả: Thằng nhóc này trong lúc hỗn loạn đã chạy thoát.
Dưa Dưa mắng một câu thô tục, hướng ra cửa định đuổi theo, Diệp Thiếu Dương đưa tay ngăn nó lại, nói: “Đừng, chúng ta không quen thuộc địa hình ở đây, khó có thể đuổi theo hắn.” Nói xong, quay sang nhìn chằm chằm vào Dưa Dưa, hỏi: “Đang yên đang lành, sao hắn lại muốn giết ngươi?”
Dưa Dưa hậm hực, gào lên: “Ai bảo là giết ta, người hắn muốn giết là ngươi, ta đã cứu ngươi một mạng!”
“Giết ta?” Diệp Thiếu Dương hoàn toàn bất ngờ.
Lúc này, Tiểu Bạch nghe thấy tiếng động, từ phòng bên đi ra, Dưa Dưa đem tình huống cừa trải qua nói cho bọn họ biết, Diệp Thiếu Dương cứ ngây ngốc cả người, kinh hãi nói: “Quái, ta với tiểu tử này có thù oán gì đâu, sao hắn lại muốn ám sát ta, giết chết ta hắn có lợi gì chứ?”
Vẻ mặt Tiểu Bạch trở nên phức tạp, cúi đầu, cắn môi, ấp úng nói: “Có lẽ.... là vì ta……”
Đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của Diệp Thiếu Dương cùng Dưa Dưa, Tiểu Bạch ấp a ấp úng kể lại sự việc đã xảy ra ở công viên, Diệp Thiếu Dương vừa nghe đã hiểu: thì ra Trương Thi Minh thích Tiểu Bạch, không muốn cô nàng đi theo mình, cho nên mới nghĩ, giết được mình, Tiểu Bạch sẽ đi theo hắn, dĩ nhiên, nếu hắn tính toán kỹ lưỡng, khéo léo che đậy, người khác sẽ không thể nào tra được việc hắn làm.
Nhưng xem ra, điều này không có khả năng, cho nên mới nói, có lẽ hắn chỉ nhất thời xúc động.
“Cái tên Trương Thi Minh này, chờ ta tìm được hắn, nhất định phải cho hắn một trận!” Tiểu Bạch dậm chân thình thịch, tức giận đến run cả người, nói..
Một lát sau, quay đầu sang nhìn Diệp Thiếu Dương, ngập ngừng: “Lão đại... ngươi đừng quá tức giận, tiểu tử này cũng chỉ là nhất thời xúc động, hắn không thực sự…… muốn giết ngươi.”
“Ta không giận hắn,” Diệp Thiếu Dương thở dài, nói, “Ta chỉ sợ, sau khi xảy ra chuyện này, hắn sẽ càng lún càng sâu vào hắc đạo, phải mau chóng tìm được hắn đã rồi hãy nói.”
Dưa Dưa nhún vai nói: “Hiện tại chắc chắn hắn đã trốn đi rồi, biết đâu mà tìm?”
“Có thể hắn quay về Long Hổ Sơn, ngày mai chúng ta lên núi, tìm sư phụ của hắn hỏi thăm một chút, sau đó mới tính.”
Diệp Thiếu Dương an ủi Tiểu Bạch vài câu, bảo cô về phòng ngủ tiếp, còn mình đóng cửa lại, đi đến bên giường, kết quả dưới chân vướng phải một vật, cúi đầu thì thấy đó là vỏ kiếm, bên cạnh còn có một thanh kiếm, dưới ánh đèn phát ra cổ quang màu đồng.
Tùng Văn Cổ Định Kiếm!
Diệp Thiếu Dương bước tới, nhặt thanh kiếm cùng vỏ kiếm lên, đưa tay chậm rãi vuốt ve kiếm phong, khen: “Đúng là một thanh kiếm tốt, đáng tiếc đã rơi vào tay người không xứng đáng.”
Dưa Dưa nghe vậy, đi tới, đảo mắt nhìn bảo kiếm, hạ giọng nói: “Lão đại, hay là ngươi thu lại thanh kiếm này đi?”
(Hết chương)
Comments
Post a Comment