Chương 609
TỚI BƯỚC ĐƯỜNG CÙNG
Trương Vô Sinh tự mình đi tới trước bàn cờ, nhìn thoáng qua, tuy hắn hoàn toàn không tính được nước cờ biến hoá bao nhiêu lần, nhưng vẫn có thể xem hiểu kết quả: Bốn phía của ô trống, ba mặt đều là đồng tiền của Đạo Uyên chân nhân, dù cho Diệp Thiếu Dương có dịch chuyển như thế nào, cũng đều là đường chết, nói cách khác, nước cờ thứ 99, căn bản không cách nào đi được.
“Thật không ngờ, dù đã mười năm, ta vẫn còn có thể chơi một ván siêu việt như vậy, hạ đến 98 nước cờ! Hay quá đi, hay quá đi!” Đạo Uyên chân nhân cả người run rẩy, gỡ mặt nạ dưỡng khí xuống, hét to lên, do kích thích quá độ, toàn thân như sắp quỵ xuống, tuy nhiên vẻ mặt lại hưng phấn lạ thường.
Trương Vô Sinh trong lòng cũng vô cùng kích động, đi tới trước mặt Diệp Thiếu Dương, nhẹ nhàng lắc đầu, thở dài:
“Diệp sư thúc thật ghê gớm, tuổi còn trẻ, mà đã có hiểu biết thâm sâu đối với bát quái dịch số như vậy...ghê gớm, thật là ghê gớm!”
Quay đầu hướng Đạo Uyên chân nhân nói: “Sư thúc, con thấy các người mệt rồi, không bằng tìm một chỗ nghỉ ngơi trước đã, ăn cơm trưa xong, mới tỷ thí Phù ấn thuật, có được không, hiện tại tình trạng các người thế này, cũng không thế đánh tiếp.”
Đạo Uyên chân nhân thực sự đã quá mệt, vô lực gật đầu.
Trương Vô Sinh tính trọng dụng Hùng Soái nên lập tức gọi hắn tới , bảo đi an bài mọi việc. Hùng Soái tiến lên vỗ vỗ vai Diệp Thiếu Dương, nói: “Diệp tổ sư, đi theo ta nào.”
Diệp Thiếu Dương vốn đang chăm chú nhìn bàn cờ, bọn họ nói luyên thuyên nửa ngày, hắn chẳng nghe lọt tai câu nào, lúc bị Hùng Soái vỗ vai, mới sực tỉnh lại, thắc mắc hỏi: “Để làm gì?”
“Đi thôi, nghỉ ngơi trước đã, sau đó đi ăn cơm.”
“Nghỉ ngơi?” Diệp Thiếu Dương cau mày nhìn hắn, rồi lại quay đầu nhìn sang Đạo Uyên chân nhân, bất ngờ nói: “Ta vẫn còn một nước chưa đi, ngươi chịu thua à?”
Đạo Uyên chân nhân cả người run lên, nói: “Chịu thua?”
“Đúng vậy, nếu không sao lại ngăn không cho ta đi cờ?”
Đạo Uyên chân nhân nhìn hắn, ánh mắt như đang thấy một người ngoài hành tinh.
Trương Vô Sinh tiến tới, cười cười nói: “Diệp sư thúc, 98 nước cờ, đã không còn cách nào đi được nữa rồi. Vả lại, tuy ta tính toán kém cỏi, nhưng thế cờ này của ngươi, ba mặt đều là đồng tiền của sư thúc ta, chỉ một nước nữa thôi, bốn phía sẽ bị chặn, tứ bề thọ địch, hoàn toàn không còn đường sống. Có cần thiết phải đi thêm nước nữa hay không?”
Diệp Thiếu Dương nhìn hắn, nói: “Vì thế ngươi mới không cho ta đi nước cờ cuối cùng?”
Trương Vô Sinh lập tức cảm thấy không thoải mái, nghiêm nét mặt, nhún vai nói: “Vậy ngươi cứ thử đi, ta cũng muốn nhìn xem ngươi đi như thế nào.” Nói xong còn chen thêm một câu có ý châm biếm: “Nếu ngươi có thể xoay chuyển được thế cờ chết này, ta sẽ nhường cả vị trí chưởng môn Long Hổ Sơn này cho ngươi làm.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Ta sớm muộn gì cũng là chưởng môn phái Mao Sơn, lấy vị trí chưởng môn của ngươi làm gì chứ?”
Trương Vô Sinh vô ngữ, nói: “Được rồi, ngươi cứ đi đi, ngươi nếu có thể thắng, muốn ta làm gì cũng được.”
Diệp Thiếu Dương không thèm để ý đến hắn, đứng trước bàn cờ, cúi người quan sát.
Đám đệ tử Long Hổ Sơn vốn đang định xuống núi ăn cơm, nghe Diệp Thiếu Dương nói như vậy, lập tức đều đứng lại, vẻ mặt chế nhạo nhìn Diệp Thiếu Dương, không ai cho rằng hắn có thể đi nước cờ thứ 99, lưu lại chỉ vì muốn chứng kiến giây phút hắn thất bại, hùa theo Trương Vô Sinh giễu cợt châm chọc hắn mà thôi, thứ nhất là do lòng tự tôn môn phái, thứ hai là để báo thù lúc trước bị hắn phá trận đánh bại.
Diệp Thiếu Dương không để bọn họ chờ lâu, cũng không cần dùng đến la bàn hay bấm đốt ngón tay tính toán, mà chỉ xuất thần nhập định, nhìn chằm chằm vào bàn cờ chừng hơn mười phút, sau đó, đặt xuống bên cạnh ô trống một hạt đậu đồng, dịch qua một nước.
Đạo Uyên chân nhân đẩy mấy người bên cạnh ra, lao đến trước bàn cờ, quan sát một hồi, Trương Vô Sinh cũng xông tới, nhìn ngang nhìn dọc, trong lòng lắng xuống, thở hắt một hơi, nói: “Diệp sư thúc thật biết nói giỡn, cờ chết làm sao mà sống được, đi thế nào cũng là nước chết, ngươi có cố đi đến ngàn nước cũng thế mà thôi, có nghĩa lý gì đâu, dù sao cờ cũng chết rồi.”
Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn hắn, chậm rãi bật ra một câu: “Ai nói đây là cờ chết?”
Trương Vô Sinh sửng sốt, chẳng lẽ mình đã nhìn nhầm? Vội vàng cúi đầu quan sát một hồi các nước cờ trên bàn, xác định mình không tính sai, Diệp Thiếu Dương nói như vậy, chỉ có một nguyên nhân: Hắn muốn cãi chày cãi cối. Vì thế ngẩng đầu lên, hướng Diệp Thiếu Dương cười khẩy, dứt khoát nói:
“Diệp sư thúc có phải đã tính sai rồi không, thế cờ này, trên dưới trái phải, tứ phía bị bao vây, mặc dù còn một chỗ ở bên cạnh ô trống, nhưng ai cũng có thể nhìn ra, cục diện này không thể có bất kỳ biến hoá nào nữa, theo như quy củ, đây là phế cờ, không được tính.”
Mấy tên đệ tử phía sau Trương Vô Sinh, đã bắt đầu xì xào to nhỏ, chế nhạo Diệp Thiếu Dương: “Đường đường là truyền nhân duy nhất của Mao Sơn, muốn dở trò chày cối ở đây, thật không biết xấu hổ……”
“Ai nói hắn dở trò này nọ, các ngươi không thấy nước cờ của hắn thật là cao minh sao, trình độ các ngươi xem sao hiểu.” Một tên khác lại cao giọng châm chọc.
Diệp Thiếu Dương một câu cũng không lọt tai, vẫn nhìn chằm chằm Trương Vô Sinh, nói: “Làm sao ngươi biết, ván cờ sẽ không có biến hóa?”
Trương Vô Sinh nhún vai nói: “Diệp sư thúc, nói vậy chẳng thú vị chút nào a, ai cũng biết đây là thế cờ chết, nếu còn có thể cứu chữa, ta……”
Diệp Thiếu Dương xua xua tay, “Thôi đi, ngươi đã dâng vị trí chưởng môn cho ta rồi, giờ lại cược thêm cả vợ mình nữa thì không nên a.”
Trương Vô Sinh trong lòng hậm hực, nghĩ lẽ nào mình lại thua? Vừa định tranh luận, bất chợt nghe thấy “phù” một tiếng, quay đầu nhìn lại, Đạo Uyên chân nhân đang nhìn bàn cờ, miệng phun ra một ngụm máu tươi, ngã ngửa trong lòng ngực mấy tên đệ tử.
“Sư thúc!” Trương Vô Sinh lao tới trước mặt, hai tay đỡ lấy thân thể Đạo Uyên chân nhân, sai người đem cáng tới trước mặt, kết quả Đạo Uyên chân nhân không muốn lên đó, đưa một bàn tay, run rẩy chỉ vào bàn cờ, hai mắt trợn lên sửng sốt.
Một tên đệ tử nóng lòng nói: “Có kẻ chơi xấu, làm sư tổ giận rồi kìa!”
Câu này vừa nói ra, lập tức được mọi người gật đầu đồng tình. Kết quả, thấy Đạo Uyên chân nhân hít vội mấy ngụm dưỡng khí, tháo mặt nạ xuống, thanh âm run rẩy đến cực độ, cố gắng lắm mới nói được bốn chữ: “Cờ này sống rồi!”
“Cái...cái gì cơ?” Trương Vô Sinh hoài nghi không biết mình có nghe lầm hay không, nửa ngày mới trấn tĩnh trở lại, vẫn không chịu tin, hỏi ngược lại: “Sư thúc... có phải người nhìn nhầm hay không, thế cờ này đã không còn cứu được rồi.”
“Ngươi thì biết cái gì!” Đạo Uyên chân nhân nổi giận mắng, vùng bật dậy, nhìn lại ván cờ hồi lâu, thở dài nói: “Chỉ sau một nước này, ván cờ đã hoàn toàn sống, nhưng nếu là ta.... ta sẽ không dám đánh như vậy, bởi vì…… nguyên lý sinh khắc của quân cờ, đã vượt qua Hậu thiên bát quái chi lý, nhưng nhìn qua lại không trái với sinh cơ…… Cái này..... là một bộ quy luật khác!”
Bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, cả người run lên, ngẩng đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, thất thanh nói: “Đây là ..... Tiên thiên bát quái!”
Diệp Thiếu Dương khẽ gật đầu, tỏ vẻ bất đắc dĩ.
Trong lúc nhất thời, tất cả im lặng như tờ. Mọi người hai mắt nhìn nhau, mang theo vẻ mặt chấn động cực độ, không thể hình dung được. Đối với những người tu đạo như bọn họ, ai cũng biết Bát quái được phân ra thành Tiên thiên và Hậu thiên, nhưng Tiên thiên bát quái là cái gì, chưa ai từng thấy qua, thậm chí còn nghi ngờ đó chỉ có trong truyền thuyết. Giờ đây, truyền thuyết đã biến thành hiện thực, lại được sử dụng bởi một thiếu niên chưa đầy hai mươi tuổi.
(Hết chương)
Comments
Post a Comment