Chương 613
TÂN YÊU PHÓ
Gia hỏa này mặc áo sơmi cộc tay, quần shooc kiểu tây, chân mang một đôi xăng đan màu vàng, trông bộ dáng lỗi thời của hắn, giống như học sinh trung học những năm 80. Cũng giống như Tiểu Bạch, tuy có điểm non nớt, nhưng trong mắt lại toát ra khí phách anh hùng.
Quan sát ánh mắt của hắn, Diệp Thiếu Dương gật gù, hai người nhìn nhau dường như có thể hiểu thấu đối phương, đây là một loại giao lưu khó lòng giải thích, gần giống như giác quan thứ sáu. Diệp Thiếu Dương cảm giác như mình đã gặp hắn đâu đó rồi.
Dù mới quen biết sơ sơ, nhưng tựa như cố nhân gặp lại.
Đại khái chính là cảm giác này.
Cuối cùng, Diệp Thiếu Dương nhẹ nhàng cười, kết thúc chuỗi giao lưu thần kỳ này.
Tiểu Thanh gật đầu, nói: “Không tồi, ngươi xứng đáng làm chủ nhân của ta.”
Nói xong bước nhanh đến chỗ Diệp Thiếu Dương, hung hăng trừng mắt lườm Đạo Uyên chân nhân một cái, muốn nói vài câu xả giận, đột nhiên nhớ ra mình đánh không lại, vạn nhất chọc ông ta tức giận, lại nhốt mình thêm lần nữa nên đành phải nén nhịn, không dám hé răng.
“Ca ca, huynh không sao chứ?” Tiểu Bạch đến bên cạnh Tiểu Thanh, bắt lấy tay hắn, quan tâm hỏi han.
Tiểu Thanh lau hai mắt, lắc lắc đầu, vẻ mặt bi phẫn nói: “Sao mà không có chuyện, trong tầng tháp này đều là lệ quỷ, cũng không biết vì cái gì mà cứ đến tối là rú lên, cả đêm không ngừng, phiền chết ta, lại sợ chúng nó hò nhau xông tới, mấy ngày nay chưa biết ngủ là gì, tinh thần cũng bị rối loạn mất rồi……”
Mọi người cùng nhau xuống lầu một, Đạo Uyên chân nhân bảo Diệp Thiếu Dương ngồi xuống, nói: “Người đã thả, bảo kiếm cũng giao cho ngươi, ngươi không còn gì muốn nói nữa chứ ?”
Diệp Thiếu Dương nhún vai, nói: “Nói ta biết tình huống lệ quỷ kia đào tẩu đi.”
“Đó là một con Phệ hồn ma, đến từ Quỷ Vực, cũng không biết đã ở trong Linh Lung Tháp bao nhiêu năm, tu vi sâu đậm, thông thạo biến hóa, vô cùng xảo trá, sau khi nó chạy thoát, vẫn luôn di chuyển về hướng đông bắc Càn vị tam phân.”
“Đông bắc Càn vị tam phân……” Diệp Thiếu Dương âm thầm tính toán.
“Đó là hướng nào?” Tiểu Thanh tò mò hỏi.
“Đạo gia có cách tính đặc biệt, đại khái…… là lấy chính bắc làm mốc, khoảng 12 giờ một khắc gì đó, kim phút chỉ phương hướng, để sau này ta dạy ngươi.”
Đạo Uyên chân nhân lấy từ trong tay áo ra một khối ngọc thạch thon dài màu xanh lam, dưới ánh đèn chiếu, toả ra ánh sáng tuyệt đẹp.
“Wow... đẹp quá!” Tiểu Bạch buột miệng, trầm trồ tán thưởng theo bản năng của một thiếu nữ.
“Phàm là tà vật bị phong ấn tại Linh Lung Tháp, đều sẽ được đánh hạ lên cơ thể một khối Hồn tinh thạch, mang tính cực Âm, một khối mang tính Dương nằm trong tay ta, một khi chúng chạy thoát, có thể dùng cương khí kích phát Dương cực Hồn tinh thạch, lợi dụng lực hấp dẫn âm dương của nam châm, cảm nhận được vị trí Âm cực Hồn tinh thạch, thực chẳng khác nào tìm ra vị trí tà vật.
Âm dương Hồn tinh thạch này, bản thân chẳng có bất kỳ tác dụng nào khác, đến chính tà vật cũng không cảm giác được sự tồn tại của nó, đương nhiên sẽ không biết gỡ xuống.”
Tiểu Thanh nghe đến đó, tiến lên một bước, muốn mở miệng hỏi, Đạo Uyên chân nhân liếc mắt nhìn hắn nói: “Yên tâm đi, trên người ngươi không có, ta không định giam ngươi lâu dài.”
Tiểu Thanh “hừ” một tiếng.
Đạo Uyên chân nhân tiếp tục nói với Diệp Thiếu Dương: “Ta dùng cương khí thám thính được, Phệ hồn ma này đang ở hướng đông bắc Càn vị tam phân, cách Long Hổ Sơn khoảng 600 dặm, cứ ở nơi đó không hề dịch chuyển, ngươi nên mau chóng đến đó tìm xem.”
“Cách Long Hổ Sơn 600 dặm……” bản thân không giỏi địa lý, tính toán nửa ngày cũng không biết đó là nơi nào, dứt khoát lấy di động ra... là chiếc Iphone mà Chu Tĩnh Như đưa lúc trước, sau một hồi liên tục mổ cò, gần như mở hết toàn bộ apps có trong máy, cuối cùng cũng tìm được Google Map, gõ tên “Long Hổ Sơn” vào, sau đó bấm search…… Kết quả, trở nên khẩn chương, cư nhiên, là Cương Thành - ngay bên cạnh Thạch Thành?
Chính là nơi mình đang định đến để điều tra vụ quỷ quấy ở trường đại học, Phệ hồn ma kia vừa lúc cũng ở đó, sao mà trùng hợp vậy chứ ?
“Nếu nó đã trốn thoát, sao không quay về Quỷ Vực?” Tiểu Bạch chen ngang một câu.
Đạo Uyên chân nhân lắc đầu nói: “Từ xưa đến nay, ngoại trừ đám uỷ hồn ở Thái Âm Sơn, tà vật ở Quỷ Vực đều muốn đến nhân gian, rốt cuộc nhân gian có dương khí để hấp thu, cơ hội cũng như phương pháp tu luyện cũng nhiều hơn. Phệ hồn ma bị giam ở đây nhiều năm như vậy, nay trốn thoát được, khẳng định muốn lưu lại nhân gian, thi triển đặc tính Phệ hồn, tu luyện khắp nơi.”
Đạo Uyên chân nhân chỉ vào vùng Cương Thành trên màn hình di động, nói: “Hắn sẽ không không vô duyên vô cớ chạy đến nơi này lánh nạn, cho nên ta suy đoán, nơi này có lệ quỷ đại yêu cư ngụ, hoặc chính là âm khí sâu nặng, thích hợp làm sào huyệt……”
Câu này của Đạo Uyên chân nhân, đã thức tỉnh Diệp Thiếu Dương, chậm rãi gật đầu, chuyện này xem ra cũng không phải trùng hợp, nói cách khác, đối thủ lần này của mình rất có thể không chỉ một, mà là hai con…… Nghĩ vậy, tâm tình lập tức trầm xuống.
Đạo Uyên chân nhân nói tiếp: “Âm dương Hồn tinh thạch này, cũng chẳng phải công cụ tinh vi gì, chỉ có thể tìm được phạm vi đại khái mà thôi, trong vòng khảng 10 km, nói cách khác, một khi ngươi tiến vào phạm vi nó ẩn thân 10 km, chỉ có thể dựa vào chính mình để tìm kiếm.
Ta lặp lại lần nữa, gia hỏa này biến hóa vô cùng, thập phần xảo trá, nếu muốn tìm được nó, thực không dễ dàng.”
Diệp Thiếu Dương thở dài, nói: “Biết rồi. Còn có manh mối nào nữa không?”
Đạo Uyên chân nhân nói: “Không có, nhưng đặc tính của Phệ hồn ma chính là cắn nuốt quỷ hồn, luyện hồn phách để tăng tu vi, bất kể là sinh hồn người sống hay là quỷ hồn, đều có thể cắn nuốt, ngươi hãy mau tìm ra nó, đừng để nó tổn hại sinh linh vô tội.”
Diệp Thiếu Dương gật đầu, nhìn ông ta nói: “Tìm được nó thì phải làm sao?”
“Có thể bắt được thì bắt, không bắt được thì cứ trực tiếp tiêu diệt.”
Nghe câu nói này, Diệp Thiếu Dương cau mày, nói: “Ta không hiểu, năm đó sau khi Thiên sư Trương Đạo Lăng bắt được bọn chúng, vì sao không trực tiếp tiêu diệt, nhốt lại làm gì?”
Đạo Uyên chân nhân nói: “Lão tổ cho rằng, hết thảy yêu ma quỷ quái, đều có thể độ hóa, cho nên mới nhốt chúng lại, hàng ngày niệm tụng Đạo kinh, tiễu trừ lệ khí, hy vọng có thể độ hoá oán khí trong cơ thể bọn chúng.”
“Cái gì, đó chẳng phải là dồn việc cho hậu nhân chúng ta sao!” Diệp Thiếu Dương bất mãn hừ một tiếng.
Đạo Uyên chân nhân cười cười, không hề lên tiếng.
Người đã cứu, nhiệm vụ cũng nhận, Diệp Thiếu Dương quay sang cáo từ Đạo Uyên chân nhân, Đạo Uyên chân nhân cũng không giữ hắn lại, tiễn bọn họ rời khỏi Linh Lung Tháp, nhìn theo bóng dáng Diệp Thiếu Dương đang đi xa dần, âm thầm thở dài, thốt ra bốn chữ: “Thương hải hoành lưu.”
Trương Vô Sinh muốn giữ ba người Diệp Thiếu Dương ở lại trên núi ăn cơm, Diệp Thiếu Dương nghĩ đến đám đệ tử Long Hổ Sơn vừa bị mình làm mất mặt, khẳng định hận mình thấu xương, ngồi cùng ăn cơm chẳng thú vị gì, vì thế cáo từ.
Trương Vô Sinh tiễn bọn họ xuống tận chân núi, đưa Diệp Thiếu Dương số di động của mình, nói nếu hắn tìm được Phệ hồn ma, một mình trị không được, có thể gọi điện thoại cho mình, sẽ phái người đến hỗ trợ.
Diệp Thiếu Dương coi như nghe cho có mà thôi, cáo biệt Trương Vô Sinh, dẫn theo hai huynh muội Tiểu Thanh - Tiểu Bạch lên đường, kết thúc chuyến thăm Long Hổ Sơn lần này.
(Hết chương)
Comments
Post a Comment