Chương 614
TỪNG BỊ CHÓ CẮN
Dưới sự thúc giục của Tiểu Thanh, ba người chưa kịp xuống tới chân núi, Diệp Thiếu Dương đã phải tìm một nơi để hoàn thành nghi thức nhận chủ.
Nhìn lòng bàn tay mình lại có thêm một đạo hồn ấn, hắn lắc đầu cười khổ.
“Các ngươi có tính toán gì không?” Diệp Thiếu Dương nhìn huynh muội hai người, hỏi.
Tiểu Bạch kinh ngạc nhìn hắn, nói: “Có ý gì a, ngươi là lão đại của chúng ta, đương nhiên là phải đi theo ngươi, giúp ngươi hàng yêu trừ ma.”
Diệp Thiếu Dương không nói gì, bên người có hai con xà yêu ngàn năm làm cận vệ, trông thì rất phong cách, nhưng vẫn có cảm giác kỳ quái sao đó.
Xuống dưới chân núi, ra bên ngoài khu thắng cảnh du lịch, Diệp Thiếu Dương tìm được một chiếc xe dù đang đón khách, cò kè mặc cả một phen, tất cả lên xe đi tới nhà ga trong nội thành, lúc mua vé gặp phải phiền phức lớn bởi hai anh em Tiểu Thanh - Tiểu Bạch không có giấy tờ tuỳ thân, định bảo bọn họ dùng yêu thuật biến ra hai tấm vé, nhưng cũng không thể bắt chước được tem chống giả trên mặt vé.
“Bằng không, ta sẽ thôi miên người soát vé, rồi nhân cơ hội đó lên xe?” Tiểu Thanh đề nghị.
Diệp Thiếu Dương lắc đầu, “Cách này tuyệt đối không được, ngươi phải biết, hành tẩu ở nhân gian, nhất định phải tuân theo quy củ trên nhân gian, chưa đến tình huống bắt buộc, không được sử dụng yêu lực.”
Tiểu Thanh bất mãn nói: “Thế này vẫn chưa phải là tình huống bắt buộc ư?”
“Đương nhiên là chưa.”
Diệp Thiếu Dương đứng ở một góc đại sảnh gần khu bán vé, cân nhắc xem nên giải quyết vấn đề này như thế nào, bất chợt một người tiến tới, dò hỏi hắn có phải muốn mua vé hay không, nói rằng mình có cách mua được.
Diệp Thiếu Dương sửng sốt một lúc, chợt nhận ra mình đã gặp cò, sau khi mặc cả, cò cầm tiền rời đi, hồi lâu sau quay lại với hai tấm vé về Thạch Thành, trên đó cũng không biết là ghi tên ai.
Cầm vé trong tay, Diệp Thiếu Dương mới cảm thấy nhóm người này thật là thần thông quảng đại, bảo bọn họ không có tay trong, có quỷ mới tin. Ngẩng đầu nhìn ông chú thấp tè kia, hỏi: “Đại thúc, sao phải làm cái nghề này?”
Ông chú hơi bất ngờ, cười nói: “Vì tiền chứ sao nữa.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Nếu ngươi không đủ ăn, hay trong nhà đang cần dùng tiền, làm tạm một thời gian ngắn cũng không sao, nhưng nếu tính làm lâu dài thì thực sự không tốt, nên sớm đổi nghề thì mới kịp.”
Ông chú lập tức xị mặt xuống, hỏi: “Sao phải thế?”
“Giảm âm đức.” Diệp Thiếu Dương thở dài, bỏ lại ông chú sững sờ ngơ ngẩn đằng sau, dẫn Tiểu Thanh Tiểu Bạch đi về phía phòng chờ.
Giữa đường, Tiểu Bạch hỏi: “Lão đại, làm cò sẽ bị giảm âm đức sao?”
“Còn giả được à? Kiếm tiền nên bằng bản lĩnh thực sự, giàu có mà không làm chuyện gian ác. Còn tất cả những người kiếm tiền bằng cách gây tổn hại, trục lợi người khác.... thiện căn sẽ bị hao tổn, âm đức giảm xuống, bị pháp luật trên dương gian xử lý còn đỡ, dù có chạy thoát khỏi chế tài, sau khi chết xuống âm ty, loại người này nếu không phải đại gian đại ác, thì sẽ không bị trừng phạt, cũng không ảnh hưởng luân hồi. Tuy nhiên, kiếp sau phúc lộc sẽ bị giảm bớt, cả đời nghèo khổ, mất nhiều hơn được.”
Cò đã mua hộ bọn hắn vé tàu cao tốc, sau khi lên xe chưa đến hai giờ, đã về tới Thạch Thành.
Ra khỏi nhà ga, Diệp Thiếu Dương nhìn xung quanh, tìm kiếm Tiểu Mã, kết quả thấy một chiếc đang đỗ từ xa, hướng về phía hắn bấm còi inh ỏi. Lúc Diệp Thiếu Dương đi qua đó, cửa xe cũng bật mở, một mỹ nữ mặc váy hoa màu trắng, dáng người mảnh khảnh, nhẹ nhàng vẫy vẫy hắn.
Chu Tĩnh Như! Diệp Thiếu Dương cười bước tới.
“Rốt cuộc cũng về rồi a.” Chu Tĩnh Như nhìn hắn từ trên xuống dưới, giọng nói vẫn kèm theo một chút giận dỗi.
Diệp Thiếu Dương gật đầu, nói: “Sao cô lại ra đây?”
Chu Tĩnh Như lườm hắn một cái, “Ngươi không muốn trông thấy ta hay sao?”
Diệp Thiếu Dương vội vàng xua tay.
“Là Tiểu Mã a... hắn nói là hôm nay ngươi về, sau đó hẹn mọi người ra tiệm cơm, đúng lúc ta đang ở gần khu này, nên lái xe qua đây đón ngươi.”
Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu, “Bắt Chu đại tiểu thư tự mình lái xe tới đón, thật là quá vinh hạnh a.”
“Đừng có khách sáo thế, lên xe đi.”
Sau khi lên xe, Diệp Thiếu Dương giới thiệu với Chu Tĩnh Như hai anh em Tiểu Thanh - Tiểu Bạch, biết được thân phận thực sự của bọn họ, Chu Tĩnh Như giật mình nói không nên lời, từ kính chiếu hậu nhìn trộm, thấy hai tiểu gia hỏa này đang tò mò ngó nghiêng ra ngoài cửa sổ, ngắm ngía đường phố, thỉnh thoảng lại thì thầm to nhỏ, hưng phấn bàn luận mỗi khi nhìn thấy cái gì mới lạ....
Trông đích thị hai tên nhà quê ra tỉnh, chẳng có gì giống với bộ dáng yêu tinh mà mình tưởng tượng... Chu Tĩnh Như suy nghĩ hỗn loạn.
Đã lâu không gặp, vốn tưởng sẽ có rất nhiều chuyện để nói, nhưng sau khi gặp mặt, Chu Tĩnh Như bỗng không biết nói gì, chỉ cần cảm nhận được sự tồn tại của hắn bên cạnh mình, cảm giác này rất dễ chịu.
Tiệm cơm chỗ mọi người hẹn nhau là một quán chuyên món địa phương, mặt tiền cửa hàng không lớn, sau khi xuống xe, Chu Tĩnh Như đi trước dẫn đường, cùng nhau vào trong.
“Không ổn rồi!” Tiểu Thanh đột nhiên đứng lại, hai mắt trợn lên, trên mặt lộ vẻ khiếp hãi, không ngừng khịt mũi.
Diệp Thiếu Dương cả kinh, thứ có thể làm một xà yêu sợ đến như vậy, là cái gì chứ? Lập tức lấy ra một đồng tiền Ngũ Đế, vội hỏi: “Sao ngươi lại như vậy?”
“Ta cảm giác được, có……” Lời còn chưa dứt, một con chó vàng to bự từ trên lầu chạy hồng hộc xuống, hướng về phía bọn họ phe phẩy đuôi.
Tiểu Thanh "á" lên một tiếng rõ to, bất ngờ nhảy chồm lên người Diệp Thiếu Dương, hai tay ôm chặt vai hắn, run bần bật.
Bất ngờ bị ghì như vậy, Diệp Thiếu Dương chỉ biết trợn mắt há mồm, không biết phải làm sao.
Lão bản nghe tiếng vội chạy tới, liên tục xin lỗi, rồi đuổi con chó ra chỗ khác.
“Ngươi mau xuống đi!” Diệp Thiếu Dương hét lên, Tiểu Thanh mới từ trên người hắn nhảy xuống. Diệp Thiếu Dương sắc mặt đen xì, tuy đối phương chỉ mười mấy tuổi, nhưng dù sao cũng là con trai, bị hắn ôm ghì như vậy, cảm thấy có chút gì đó mất tự nhiên, hơn nữa còn để nhiều người trông thấy, họ sẽ nghĩ ra sao?
“Ngươi…… sợ chó à?” Diệp Thiếu Dương cau mày nhìn hắn, không thể tin nổi.
Tiểu Thanh gật đầu lia lịa “Ừ..., chó nào ta cũng sợ.”
“Cái này…… Ngươi là xà yêu ngàn năm a, sao lại sợ chó?” Diệp Thiếu Dương thực sự mơ hồ.
Tiểu Bạch đứng một bên, giải thích: “Lão đại không biết, ca ca ta lúc còn nhỏ, à…… khoảng hơn ngàn năm trước, khi còn chưa thành yêu, đã bị chó cắn một lần, từ đó trở đi biến thành ám ảnh tâm lý, hắn rất sợ chó.”
Thôi đi cha nội! Chuyện từ ngàn năm trước, đến bây giờ vẫn còn cất giữ trong lòng hay sao, Diệp Thiếu Dương thực không còn lời nào để hình dung.
“Ha ha, thằng bé này yếu đuối quá đi, không ổn a.” Chu Tĩnh Như tay che miệng, cười như nắc nẻ.
Tiểu Thanh đỏ mặt xấu hổ, nói: “ Cái này gọi là một năm bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.”
Diệp Thiếu Dương quệt mồ hôi trên trán, nhìn hắn nói: “Chính ngươi là rắn còn gì.”
Vào đến phòng, Diệp Thiếu Dương gặp Tạ Vũ Tình, vừa ló mặt, đã bị cô nương có khuynh hướng bạo lực này đấm cho một quyền giữa ngực, oán trách không đưa cô theo cùng, đối phó Tu La Quỷ mẫu...vừa trách cứ vừa đe dọa hắn một phen khiếp vía.
“Hai nhóc này là xà yêu à?” Tạ Vũ Tình nghiêng đầu quan sát anh em Tiểu Thanh, dù đã sớm nghe Tiểu Mã nói qua tình hình, muốn tận mắt nhìn xà yêu xem thế nào, nhưng không ngờ lại là hai đứa trẻ vị thành niên, lập tức kéo lại bên người, nói. “Ui cha... thiệt là dễ thương a, tới đây tỷ tỷ bẹo má cái nào.”
Tiểu Thanh - Tiểu Bạch tuy rất khó chịu, nhưng biết cô nàng là bạn của Diệp Thiếu Dương, nên không phát tác, chỉ có thể ngoan ngoãn để cho người ta tra tấn.
(Hết chương)
Comments
Post a Comment