Chương 615

VỊ KHÁCH THẦN BÍ

Ngoại trừ Tạ Vũ Tình, trong phòng cũng chỉ còn Lão Quách với Tiểu Mã, Diệp Thiếu Dương hỏi Lão Quách: Tứ Bảo ra sao, biết được hắn vẫn chưa hồi đáp.

“Những người khác đâu rồi?” Diệp Thiếu Dương thuận miệng hỏi một câu.

“Người ngươi muốn gặp, rất tiếc đã đi rồi.” Tạ Vũ Tình liếc hắn một cái, nói.

Diệp Thiếu Dương ngơ ngẩn: “Cô nói ai?”

“Đại minh tinh của ngươi chứ còn ai, cô ấy ra nước ngoài học chuyên sâu cái gì đó...ủa... ngươi không biết à?”

Diệp Thiếu Dương không nói gì, Trang Vũ Ninh xuất ngoại, hắn đã biết rồi, vì sau khi hắn về quê, hai người có nói chuyện điện thoại, chỉ là không đề cập đến những vấn đề nhạy cảm mà thôi, thỉnh thoảng vẫn trao đổi tin nhắn.

Trang Vũ Ninh xuất ngoại mấy ngày trước, chính vào lúc tử khí vây thôn, di động của Diệp Thiếu Dương không bắt được tín hiệu, chờ sau khi xong việc, ngoài một đống cuộc gọi nhỡ, chính là một tin nhắn mà cô mới gửi, nói hắn biết cô sắp xuất ngoại học trường thanh nhạc, chuyên tu một thời gian, trước khi đi vốn định gặp hắn một lần, kết quả không thể liên lạc được, chỉ có thể hẹn ngày gặp lại……

Lão Quách rót rượu cho mọi người, cùng nhau ăn uống.

Trong bữa tiệc, mọi người có hỏi hắn về việc lên Long Hổ Sơn lần này, Diệp Thiếu Dương tóm tắt qua một lần. Lão Quách nghe nói Diệp Thiếu Dương lấy được Tùng văn cổ định kiếm thì vô cùng kích động, muốn ngắm ngía bảo kiếm một chút.

Diệp Thiếu Dương lấy ra dương tinh hồn thạch mà Đạo Uyên chân nhân đã đưa, nói: “Trên đường về đây, tôi đã thử dùng cương khí cảm nhận, phệ hồn ma kia, đích thực đang ở Cương Thành.”

Chu Tĩnh Như chớp mắt, hỏi: “Phệ hồn ma, rốt cuộc là cái gì?”

“Là một loại hình thái đặc thù của quỷ, đến từ Quỷ Vực.” Diệp Thiếu Dương nói, “Loại quỷ này chuyên đi hút quỷ hồn khác để tu luyện, giống nhau ở chỗ: cắn nuốt hồn phách của con người và động vật, lúc cần thiết ngay cả hồn phách ác quỷ chúng cũng nuốt sạch, cực kỳ hung tàn đáng sợ, lệ quỷ thấy nó cũng phải lặn mất tăm.”

Tiểu Mã vô ngữ nói: “Đúng là rất đặc biệt a. Tiểu Diệp Tử, có lợi hại đến thế không?”

“Quỷ hồn nào cũng có thể cắn nuốt, nếu không có tu vi đủ mạnh, sao mà làm được, hơn nữa gia hỏa này năm đó bị thiên sư Trương Đạo Lăng thu phục, có ngàn năm tu vi, chắc chắn rất khó đối phó.”

Tiểu Mã cau mày lại, “Chẳng lẽ còn lợi hại hơn cả Tu La Quỷ mẫu?”
Lão Quách vừa nghe liền nói: “Không thể nào, Tu La Quỷ mẫu kia chẳng phải là vô địch hay sao!”

Diệp Thiếu Dương trầm ngâm một lát, nói: “Huynh nên biết, bắt quỷ không phân nhất đẳng với nhị đẳng, nhìn bề ngoài rất khó đoán biết thực lực thật sự. Tu La Quỷ mẫu tuy rất lợi hại, nhưng cũng rất tự phụ, lúc cùng chúng ta quyết đấu đã chọn cứng đối cứng, không sử dụng nhiều mưu ma chước quỷ. Trái lại, phệ hồn ma thiên biến vạn hóa, tính cách xảo trá, hiện tại chúng ta không xác định được vị trí cụ thể của nó, thật không dễ đối phó đâu.”

Lão Quách gật đầu: “Thực đúng như lời đệ nói, nhiều nhân vật lợi hại, vẫn thua dưới tay loại tiểu nhân gian manh xảo trá.”

“Đúng vậy, hơn nữa, đối thủ của chúng ta lần này, có thể không chỉ là một con.” Diệp Thiếu Dương kể lại việc xảy ra sau khi bọn họ rời khỏi, chính là ở huyện Hoài Thượng đã gặp phải Đồng Giáp Thi. Mọi người nghe xong, trợn mắt há mồm kinh ngạc.

“Phệ hồn ma cùng Đồng Giáp Thi, chẳng lẽ có quan hệ sao?” Chu Tĩnh Như hỏi.

Diệp Thiếu Dương không trả lời ngay mà nhìn một lượt tất cả mọi người, hỏi ngược lại: “Nếu các người là phệ hồn ma, vất vả lắm mới chạy thoát khỏi bảo tháp, các người sẽ làm gì?”

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, Tạ Vũ Tình nói trước tiên: “Tất nhiên là chạy a, càng xa càng tốt.”

“Nếu là ta, sẽ tìm một nơi để trốn.” Chu Tĩnh Như nói.

Tiểu Mã sốt ruột: “Mau công bố đáp án đi, đừng có úp úp mở mở thế.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Không có đáp án chính xác, khả năng nào cũng có thể xảy ra, nhưng cẩn thận phân tích một chút: nếu nó muốn chạy như Vũ Tình đã nói, phản ứng bình thường đáng lẽ là chạy càng xa càng tốt, nhưng sao nó chỉ chạy đến Cương Thành -  cách Long Hổ Sơn có vài trăm dặm thì dừng lại không đi nữa?

Còn nếu nó muốn tìm một nơi để trốn, nơi đó nhất định phải cực kỳ an toàn, biết tìm nơi đó ở đâu bây giờ?”

Tất cả đều lắc đầu.

Diệp Thiếu Dương nói tiếp: “Đối với tà vật, an toàn nhất chính là hai chỗ: một là Âm Sào hoặc âm trận do trời tạo ra , có âm khí đủ mạnh để có thể che dấu bản thân, nếu bị người phát hiện, cũng có thể dùng âm khí này để phản kích, thực lực của nó cũng tăng lên.

Chỗ còn lại, chính là nơi có tồn tại một tà vật lợi hại, thậm chí hơn cả nó, chúng có thể liên thủ, vạn nhất có người tìm tới, sẽ cùng nhau hợp sức đối phó……”

Mọi người nghe tới đây đều giật mình bừng tỉnh, Tạ Vũ Tình nói: “Ngươi nói đi, cái con Đồng Giáp Thi kia, chẳng lẽ lợi hại hơn cả phệ hồn ma ? Hắn chẳng phải đã bị ngươi giết rồi sao?!"

Diệp Thiếu Dương lắc đầu, nói: “ Đồng Giáp Thi chưa chắc đã là tên kia, hơn nữa thân thể của hắn, nhất định phải là nơi dưỡng thi, âm khí nồng đậm, thích hợp cho các loại tà vật cư trú, bọn chúng ai mạnh hơn ai tôi không biết, vừa rồi cũng chỉ là suy đoán mà thôi, hiện tại chẳng ai biết rõ chân tướng, nhưng tôi có thể khẳng định, đối thủ của chúng ta, không đơn thuần chỉ là một con phệ hồn ma, không đúng...một con quỷ!”

Mọi người gật gù đồng ý. Chu Tĩnh Như nhìn hắn, nói: “Thiếu Dương ca, ngươi sẽ mau chóng đến trường đại học kia điều tra sao?”

“Càng nhanh càng tốt, trì hoãn tìm phệ hồn ma một ngày, khả năng nó sẽ cắn nuốt sinh linh, đến lúc đó muốn đối phó cũng khó.”

“Thế thì được rồi, Cương Thành cách đây không xa, lái xe nửa giờ là tới, rất thuận tiện.” Chu Tĩnh Như nói, “Gia đình ta có không ít sản nghiệp ở Cương Thành, quen thuộc mọi đường đi nước bước. Ngươi có thể tới đó trước, nếu gặp khó khăn cứ nói với ta.”

Diệp Thiếu Dương quay sang cười cười, nói: “Nhất định phải nhờ cô hỗ trợ rồi.”

Tiểu Mã đột nhiên hỏi: “Tiểu Diệp Tử, trường học mà cậu nói, có là Đại học Y khoa Cương Thành hay không?”

Diệp Thiếu Dương nói: “Đúng vậy, chính là nó.”

Tiểu Mã vỗ đùi, “Hay quá a, Bình Bình định thi lên thạc sĩ, đúng lúc muốn tìm hiểu về học viện này, đã đi tới đó rồi, cho nên hôm nay không tới đây.”

Diệp Thiếu Dương nhíu mày nói: “Tìm hiểu cái gì chứ ?”

Tiểu Mã cười hắc hắc, “Cậu đừng quên tôi chính là người Cương Thành, như vậy mỗi lần tôi về nhà đều có thể thăm cô ấy, hơn nữa, Bình Bình cũng muốn làm quen trước với sinh hoạt ở Cương Thành……”

“Làm quen trước với sinh hoạt sinh hoạt…… Hai người, muốn tính chuyện cưới hỏi à?”

Tiểu Mã thẹn thùng cười, “Không phải, không phải...đã có nhà riêng đâu mà cưới.”

Sau khi ăn xong, Diệp Thiếu Dương đột nhiên nhớ tới một việc, lấy từ trong ba lô ra Thiên phong lôi hỏa kỳ, lần trước lúc quyết đấu với Quỷ mẫu, đã bị thủng một lỗ lớn, bây giờ phải đưa cho Lão Quách, xem có cách nào sửa được không.

Lão Quách kiểm tra một lượt, tỏ vẻ có thể sửa lại, nhưng cần phải có một ít vàng lá cùng một số nguyên liệu khác, muốn về chuẩn bị một chút, vì thế Diệp Thiếu Dương giao lại Thiên phong lôi hỏa kỳ cho lão Quách, nhân tiện nhờ làm thêm hai cái cho anh em Tiểu Thanh……

Cơm nước xong, Diệp Thiếu Dương muốn nghỉ ngơi một lúc, vốn định quay về nhà trọ cùng Tiểu Mã, nhưng chợt nghĩ tới bên mình còn có Tiểu Thanh Tiểu Bạch, không đủ chỗ ở, vì thế Chu Tĩnh Như vui lòng sắp xếp mấy căn phòng ở một khách sạn cao cấp gần đó, để bọn họ tạm thời tá túc.

Diệp Thiếu Dương đuổi đi muốn tới cọ khách sạn trụ Tiểu Mã, chào tạm biệt mọi người, cùng hai anh em Tiểu Thanh vào khách sạn, vừa định tra card vào ổ mở cửa phòng , đột nhiên cảm giác được một luồng âm phong, từ phòng đối diện thổi tới. Ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy tấm rèm bay phấp phới, bên ngoài sắc trời đột nhiên tối sầm, một bóng người người màu đen, từ từ hiện ra ngoài cửa sổ.


(Hết chương)

Comments

Popular posts from this blog

Chương 629

Chương 640-641

Chương 628