Chương 617
TRONG VÙNG GIAO CHIẾN
“Ta biết rồi, các ngươi cứ an tâm lên đường.” Diệp Thiếu Dương vỗ vai Tiểu Thanh, nhéo nhéo má Tiểu Bạch.
Tiểu Thanh cúi đầu một hồi, sau đó ngẩng lên, nhìn hắn, trịnh trọng nói: “Tuy ta vừa nhận chủ, đã phải chia tay với ngươi, bất quá…… cả đời này, ta chỉ nhận mình ngươi làm chủ nhân, bây giờ nói còn quá sớm, tương lai ngươi sẽ biết.”
Diệp Thiếu Dương gật đầu.
“Lão đại, ta không muốn xa ngươi a……” Tiểu Bạch xông tới ôm cánh tay hắn làm nũng.
“Ặc…… Đâu có phải sinh ly tử biệt.” Định rút tay ra nhưng lại thôi, Diệp Thiếu Dương cũng có chút không nỡ, xoa xoa đầu Tiểu Bạch, dặn dò: “Nhớ kỹ, âm ty không phải là nơi, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, mọi việc phải biết nhẫn nhịn, đây cũng là một cơ hội rèn luyện.
Bất quá, nếu có người làm khó các ngươi, thì cứ đánh, đánh xong lên đây tìm ta, lão đại sẽ che chở cho các ngươi, che không được thì chúng ta cùng gánh vác!”
Anh em Tiểu Thanh hai mắt sáng ngời nhìn hắn, như muốn nói: Thật đúng không nhận nhầm lão đại!
“Yên tâm đi, chúng ta tuyệt đối sẽ không làm ngươi mất mặt!” Tiểu Thanh xúc động, quyết tâm nói.
“Vậy thì tốt rồi, lên đường đi.” Diệp Thiếu Dương xoay người, gật đầu với quỷ sử áo đỏ, “Đa tạ quỷ sử đại nhân.”
“Ai cha, chính ta mới phải đa tạ Diệp thiên sư.” Quỷ sử nói xong, lấy từ trong tay áo ra một cây ngọc như ý sáng loá, vẽ lên bức tường đối diện một chữ "Tĩnh" (井) , bộ “Khẩu” (口) ở giữa lập tức xuất hiện một hắc động sâu hun hút, quay sang Tiểu Thanh - Tiểu Bạch gật gật đầu, sau đó tự mình chui vào trước.
Tiểu Thanh Tiểu Bạch nắm chặt tay, quyến luyến không rời nhìn Diệp Thiếu Dương, mãi mới chịu chui vào bên trong.
Chữ “Tĩnh” tung hoành bốn đường thu nhỏ dần, hắc động từ từ biến mất.
Diệp Thiếu Dương nhìn chằm chằm vào vách tường trơn nhẵn như chưa từng xảy ra chuyện gì, dường như có chút ưu tư.
Dưa Dưa chui từ trong ba lô ra, nhảy xuống dưới đất, ngẩng đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, hỏi: “Lão đại sao vậy, không nỡ xa bọn họ à?”
“Ngươi không thấy sao, có gì mà không nỡ, nếu thưc bọn họ có thể làm nên chuyện dưới âm ty, lão đại như ta cũng cảm thấy tự hào a, hơn nữa có bọn họ tiếp ứng, sau này đi âm ty có việc cũng sẽ thuận tiện hơn nhiều, dĩ nhiên là chuyện tốt rồi.”
Dưa Dưa khó hiểu nói: “Nhưng ta thấy bộ dáng ngươi không giống như đang vui vẻ a.”
Diệp Thiếu Dương cau mày, nói: “Ngươi không cảm thấy có gì đó xảo trá sao, ta vừa mới cứu được Tiểu Thanh, âm ty đã lập tức phong quan cho hắn, làm gì có chuyện đúng lúc như vậy? Huống hồ nếu có đại sự cần dùng người, âm ty sẽ yêu cầu triệu tập, nay tự dưng chạy đến nhân gian đón, trước giờ đâu có như vậy?”
Dưa Dưa gãi đầu, nói: “Bằng không, để ta thử hỏi thăm người quen dưới đó một chút, ví như... tìm con trai ngươi chẳng hạn?”
Diệp Thiếu Dương lườm hắn một cái, nói: “Ngươi tự mình đi đi, nhân tiện coi hai tiểu tử kia thế nào, có chuyện gì chỉ bảo họ đôi chút... sau khi biết chắc bọn họ đã hoàn toàn thích ứng, thì hãy quay về.”
“Được rồi” Dưa Dưa nhìn hắn, cười hắc hắc, “Lão đại, nếu ta cũng đi mất, một mình ngươi có thấy buồn tẻ hay không?”
Không chờ Diệp Thiếu Dương mở miệng, đã tiếp tục luyến thoắng, “A phải rồi, giờ ngươi đã về Thạch Thành, bên cạnh đều là mỹ nữ, không cần đến ta rồi, thiếu chút nữa thì quên mất a……”
“Ngươi muốn chết hả!” Diệp Thiếu Dương dơ chân đá một cái, Dưa Dưa cười lớn nhảy lên cửa sổ, quay lại khua khua tay với hắn, rồi vọt đi.
Diệp Thiếu Dương đi tới trước cửa sổ, nhìn ra ngoài, Dưa Dưa đã biến mất tiêu.
Nhìn khắp nơi tối tăm mù mịt, trong lòng bỗng cảm thấy nặng nề, gần đây âm ty liên tiếp có biểu hiện khác thường, hắn có dự cảm sắp có giông tố xảy ra.
Không biết trận mưa gió này, có lan tràn đến gần nhân gian hay không?
Sáng ngày hôm sau, Diệp Thiếu Dương lên xe của Tạ Vũ Tình, đi Cương Thành.
Hôm nay vừa đúng chủ nhật, Tạ Vũ Tình được nghỉ phép, cho nên Diệp Thiếu Dương trước khi hành động đã tóm lấy cô nàng. Rốt cuộc, Tạ Vũ Tình cũng là cảnh sát, có cô đi theo, làm việc hoặc tìm người hỗ trợ gì đó cũng dễ dàng hơn một chút.
Tạ Vũ Tình trong lòng ấm ức, khó khăn lắm mới được nghỉ phép một ngày, vốn dĩ định đi coi mắt, hy vọng cua được anh nào đẹp trai như Ngô Ngạn Tổ.... thế mà lại bị Diệp Thiếu Dương kéo đi, dọc đường không ngừng trách móc hắn, làm mình bỏ lỡ cơ hội quen bạn trai.
Diệp Thiếu Dương sốt hết cả ruột, tỏ vẻ muốn đem bản thân bồi thường cho cô nàng, Tạ Vũ Tình đả kích hắn vài câu, sau đó không nói gì thêm nữa.
Diệp Thiếu Dương lấy di động, tìm kiếm thông tin về Cương Thành, tra cứu một chút, kinh ngạc phát hiện ra, nơi này từ xưa tới nay đã xảy ra rất nhiều sự kiện trọng đại trong lịch sử:
Sở bá vương tự vẫn Ô giang;
Ngu Duẫn Văn đại phá quân Kim;
Thường Ngộ Xuân một trận đánh tan quân Hán, cũng là tại đây.
Hơn nữa cả ba sự kiện đều xảy ra ở một nơi chuyên khai thác đá, bên bờ sông Trường Giang.
Diệp Thiếu Dương quan sát bản đồ vệ tinh, cẩn thận tìm kiếm.
“Tìm ra cái gì chưa?” Tạ Vũ Tình thấy hắn nửa ngày không mở miệng, hỏi.
Diệp Thiếu Dương dùng tay chỉ lên bản đồ khai thác đá, nói: “Nơi này, từ góc độ địa lý mà nói: nước sông chảy quanh, thế núi ven bờ dựng đứng, dễ thủ khó công.... là vị trí địa lý rất quan trọng, cho nên thường được chọn làm nơi giao chiến trong lịch sử.”
Tạ Vũ Tình nói: “Chẳng lẽ còn có góc độ nào khác ư?”
“Từ góc độ phong thuỷ mà nói, thành lâu Thạch Thành trông tựa hổ ngồi, bên cạnh là dãy Tử Kim Sơn, uốn lượn như rồng, thế này gọi là hổ cứ long bàn hay rồng cuộn hổ ngồi.
Thạch Thành là nơi có long khí, cho nên Tứ Bảo mới đến đây tìm kiếm long mạch. Nghe nói năm đó, lúc Minh Thái Tổ lập đô, vì khóa trụ thân rồng, không để nó bay mất, ở vị trí đầu rồng đã cho đào rất nhiều giếng, hơn nữa còn xây tường thành bao quanh……
Mãi cho đến triều Vĩnh Lạc, có cao nhân chỉ điểm cho hoàng đế, long mạch ở Thạch Thành đã sớm bị sông Tần Hoài làm gián đoạn, cho nên các vương triều đóng đô ở đây đều đoản mệnh. Vì thế, Vĩnh Lạc hạ lệnh dời đô tới thành Bắc Kinh.
Đương nhiên đây chỉ là giai thoại, rốt cuộc mọi sự thành bại là do con người, phong thuỷ chỉ mang tính bổ trợ, nếu nhân định thắng thiên, phong thuỷ cũng sẽ tự thay đổi cho phù hợp……”
Tạ Vũ Tình ngây ngốc nhìn hắn, “Ngươi luyên thuyên cái gì thế, ta chỉ hỏi về Cương Thành, ngươi lại ba hoa nhiều thứ về phong thuỷ Thạch Thành làm cái gì?”
“Nghe ta nói hết đã, Thạch Thành là nơi long mạch, cách một con sông chính là Cương Thành, ở đây khai thác đá, là nơi rồng chuyển mình, giương móng vuốt, trong phong thuỷ học được gọi là ‘ long chiến vu dã ’, khai thác đá chính là ‘ thần long ’ luyện binh, vì thế khắp nơi tràn ngập lệ khí, chủ hành việc binh đao.”
Tạ Vũ Tình không có hứng thú đối với mấy thứ thần thánh mê tín, hỏi: “Thế thì đã sao, liên quan gì tới học viện mà chúng ta muốn đi dọn dẹp chứ, chẳng lẽ là do phong thuỷ không tốt gây ra?”
Diệp Thiếu Dương quan sát vị trí học viện trên bản đồ, nói: “Nơi này lẽ ra chẳng có can hệ gì tới đại phong thủy. Tuy nhiên, do Cương Thành đã từng là nơi xảy ra việc binh đao, có vô số người chết, oan hồn cũng rất nhiều, rất dễ trở thành quỷ huyệt âm sào. Hơn nữa, nơi này đã xuất hiện Đồng Giáp Thi, nói không chừng có quan hệ tới chiến tranh từ thời cổ đại.”
Tạ Vũ Tình thấy vậy tiếp tục hỏi, Diệp Thiếu Dương cũng không trả lời được, rốt cuộc đây cung chỉ là suy đoán của hắn, thực tế chuyện gì đã xảy ra cũng rất mơ hồ rồi, chứ đừng nói đến chân tướng.
Quả nhiên Cương Thành với Thạch Thành rất gần nhau, chỉ cách một con sông, lái xe chừng mấy chục phút đã đến nơi.
(Hết chương)
Comments
Post a Comment