Chương 622

 MƯU KẾ LIÊN HOÀN

Nếu đã là giả, thì không cần phải tra xét thêm nữa.

Diệp Thiếu Dương thất vọng bước xuống thang lầu, đi về phía cửa lớn.
Tới nơi, hắn quay đầu, ánh mắt tập chung nhìn về phía khu nhà cũ kỹ, chân mày nhíu lại.

Lúc đó, vì mặt đang quay về hướng này, sẽ không trông thấy khu nhà, đang định quay lại nhìn, nhưng do không có sự tương phản, thật không dễ dàng nhận ra.

Tuy nhiên, hiện tại đã khác, mặt tiền tòa nhà này đối diện với mặt trước của Lệ Phân Viên, phía bên kia cầu, cách chừng hai trăm mét, toà nhà có tổng cộng năm tầng, nhưng khu đất trải dài, tường bao ngoài bằng gạch màu đỏ, chứng tỏ khu này đã tồn tại từ rất lâu.

Diệp Thiếu Dương cất bước đi thẳng đến cổng vào, hai tay nắm hàng rào lưới sắt, quan sát mặt khu nhà đối diện.

“Thế nào, ngươi không sao chứ?” Tạ Vũ Tình đi tới bên cạnh, quan tâm hỏi.

Diệp Thiếu Dương lắc đầu, coi như trả lời.

“Ngươi đang xem cái gì?” Tạ Vũ Tình quay đầu lại nhìn, cũng thấy được khu nhà kia, nhưng chỉ lướt qua sau đó nghiêng đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: “Nè, ngươi làm sao thế, cứ như người mất hồn vậy?”

Diệp Thiếu Dương vươn tay, chỉ vào cửa sắt hàng rào đối diện khu nhà, nói: “Cô nhìn xem mấy toà nhà này.”

Tạ Vũ Tình mở to hai mắt, quay đầu lại, nóng lòng nói: “Khu nhà này làm sao, ngươi rốt cuộc muốn ta nhìn cái gì?”

“Khu nhà này, cùng với Lệ Phân Viên, bất kể là vị trí hay độ cao, hoàn toàn đối xứng nhau.” Diệp Thiếu Dương nói, “Cô đứng ở chính giữa mà xem, sẽ phát hiện đại lâu trung tuyến, đi theo sân trung tuyến vừa lúc đối tề, góc độ nghiêng cũng giống nhau……”

“Sao ngươi lại để ý mấy cái này a, nhất định là trùng hợp.” Tạ Vũ Tình bĩu môi nói, “Một cái kiến trúc cũ kỹ, một cái mới được xây dựng, có thể liên quan gì tới nhau chứ?”

Diệp Thiếu Dương gãi đầu nói, “Tôi cũng không biết có quan hệ gì, chỉ là cảm thấy có chút đáng ngờ.”

Nói xong, bắt đầu leo cửa sắt ra ngoài, mới vừa bò đến nửa chừng, từ xa đột nhiên truyền đến tiếng người hét to, Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn lại, một đội bảo an đang chạy dọc con đường bên kênh nước tới, dẫn đầu là một nam nhân mặc âu phục, không ngừng hướng về phía mình xua tay.

Diệp Thiếu Dương còn tưởng hắn muốn bảo mình không được xuống dưới, nên giữ nguyên tư thế chờ, đến khi nhóm người chạy đến trước mặt, người mặc đồ tây kia thở hổn hển một hồi, hướng Diệp Thiếu Dương ra dấu tay, ý bảo hắn trèo xuống nói: “Đừng....đừng đi vào, bên trong nguy hiểm lắm!”

Diệp Thiếu Dương nghe xong buồn bực nói, “Ai nói với ngươi là ta muốn vào?”

Nam nhân thở hổn hển một hồi, trừng mắt nhìn hắn, nói: “Chẳng lẽ ngươi đang trèo ra ngoài sao?”

Diệp Thiếu Dương nhảy từ đầu tường xuống, nói: “Vốn dĩ là như vậy.” Ngẩng đầu lên nhìn, mấy tên  bảo an sắc mặt lập tức thay đổi. Nam tử mặc đồ tây kia đang dùng ánh mắt kinh ngạc đến tột độ nhìn hắn, thở hổn hển nửa ngày, cuối cùng cũng cất giọng hỏi: “Ngươi ở bên trong…… có thấy được cái gì không?”

Diệp Thiếu Dương cười cười nói: “Ngươi nghĩ ta thấy được cái gì?”

 Nam tử mặc đồ tây ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc, nhìn hắn, rồi lại quay sang nhìn Tạ Vũ Tình, hỏi: “Các người là ai, sao lại tới đây?”

Trong lúc nói chuyện, mấy tên bảo an dường như là sợ bọn họ chạy mất, từ từ tản ra, vây hai người ở giữa.

Tạ Vũ Tình đưa mắt liếc bọn họ một cái, hỏi: “Muốn làm gì?”

Nam nhân kia nói; “Không làm gì cả, trả lời trước đi, các người rốt cuộc là ai?”

“Cảnh sát, tới phá án.” Tạ Vũ Tình móc thẻ cảnh sát, chìa ra cho hắn xem.

Nam nhân liếc mắt nhìn thoáng qua, cau mày nói: “Đội hình cảnh Thạch Thành…… Ngươi là cảnh sát Thạch Thành à, sao lại chạy đến chỗ bọn ta phá án?”

“Lạ lắm sao? Đối với bọn ta mà nói, đi ngàn dặm truy hung là điều bình thường, huống chi là thành phố lân cận?”

Nam tử kia cũng không khách khí, nói: “Truy hung mà tới tận đây sao, chỗ này của bọn ta có cái gì cho ngươi truy?”

Tạ Vũ Tình nói: “Đây là nội tình vụ án, sao ta phải nói với một người không liên quan như ngươi, ta đâu có cần ngươi phối hợp điều tra, ngươi có lý do gì mà không cho chúng ta vào, rốt cuộc ngươi có ý gì đây?”

Vốn cho rằng mình làm theo cách bình thường, vừa hù vừa doạ, người bình thường đều sẽ nghe theo ngay, nhưng tên mặc đồ tây này lại không hề dao động, nói:

“Cảnh sát ư....thực xin lỗi nhé, án kiện này là do đội hình cảnh Cương Thành phụ trách, ta không có nghĩa vụ phối hợp với ngươi, nếu ngươi muốn điều tra, làm ơn đến Cục cảnh sát địa phương mà xin phối hợp, khi nào có văn kiện hợp pháp mới lại đây tìm ta.”

Hắn nhếch mép hướng cười khẩy, sau đó dùng thái độ nho nhã lễ phép nói: “Ta tên Ngô Hải Binh, là phó hiệu trưởng trường này, được phân công quản lý nội vụ trường học, cảnh sát nếu đến điều tra phải tuân theo trình tự pháp luật, ta sẽ luôn hoan nghênh, đến lúc đó cứ tìm ta là được, bất quá Lệ Phân Viên này, là văn vật cấp tỉnh do trường chúng ta quản lý, nhị vị không được phép xông vào như vậy.”

Nói xong, còn hướng Tạ Vũ Tình gật gật đầu, sau đó dẫn mấy tên bảo an rời đi.

Tạ Vũ Tình nhìn theo bóng dáng hắn, mắng vài câu xyz, tức giận nói: “Cái tên Ngô Hải Binh này, nhất định là do mấy tên bảo vệ kia gọi điện báo cáo, sau đó dẫn người tới, nhìn hắn vừa rồi vội vã như vậy, chắc sợ chúng ta vào trong Lệ Phân Viên, nhất định hắn biết mà giấu diếm cái gì đó!”

“Dù hắn có thật sự biết cái gì, nhưng nếu không muốn nói, thì chúng ta cũng không thể ép buộc, cứ rời khỏi đây trước đã.”

Hai người ra khỏi trường học, đương nhiên không cam lòng đi về tay trắng như vậy, thấy đã giữa trưa, liền tùy tiện tìm nhà ăn ngồi xuống ăn tạm gì đó. Diệp Thiếu Dương vừa kể lại những việc kinh khủng mình đã trải qua trong khu nhà cũ, thở dài lắc đầu, nói:

“Hôm nay tôi thực sự đã gặp phải chuyện lạ nhất từ trước tới nay, liên tục mấy lần gặp quỷ, rõ ràng nó ở ngay đối diện nhưng lại hoàn toàn không cảm giác được sự tồn tại của nó, bị thổi tắt đèn cũng không biết, thực là một sự sỉ nhục đối với pháp sư!”

Tạ Vũ Tình uống nước chanh, nghĩ một hồi, nói: “Sự việc này, không có cách giải thích nào hợp lý sao?”

Diệp Thiếu Dương lắc đầu, “Mấy việc thế này căn bản không khoa học, hơn nữa, bất luận là quỷ yêu hay tà linh, cách tôi một khoảng gần như vậy, dù nó có chạy nhanh, cũng không thể khiến tôi chẳng cảm nhận được một tia tà khí nào, huống chi tôi đã sử dụng mấy loại pháp khí, việc này thực sự rất vô lý.”

Tạ Vũ Tình nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, nói: “Nếu thực không tìm ra nguyên nhân, hay là cứ tạm gác sang một bên, thảo luận đề tài khác đi.....Ta hỏi ngươi, ngươi nói có quỷ thổi tắt trường minh đăng, sao nó phải làm như vậy? Nếu nó có thể ẩn thân trước mặt ngươi, sao lại không tập kích ngươi?”

Diệp Thiếu Dương cười lạnh một tiếng, nói: “Có thể ẩn thân thổi khí, không có nghĩa là có cơ hội đánh lén. Nó ẩn phía sau tôi, thổi khí thì không sao, tuy nhiên nếu muốn tấn công, sẽ phải vận dụng tu vi, khí tức sẽ thoát ra ngoài, nếu vậy chẳng lẽ tôi không phát hiện ra sao?”

Tạ Vũ Tình nói: “Nhưng ta vẫn không hiểu, con quỷ kia sao lại muốn thổi tắt đèn, hơn nữa, mấy con quỷ xuất hiện sau đó cũng không tập kích ngươi, chỉ lởn vởn một hồi rồi biến mất, thế là ý gì chứ?”


(Hết chương)

Comments

Popular posts from this blog

Chương 629

Chương 640-641

Chương 628