Chương 623-624-625

 XÁC CHẾT DI ĐỘNG

“Không biết, có lẽ nó cảm thấy không đánh lại tôi nên mới chạy mất.”

Diệp Thiếu Dương cẩn thận nhớ lại quá trình, từ lúc nữ quỷ xuất hiện đến khi biến mất, Tạ Vũ Tình đứng bên cạnh, hỏi: “Con quỷ nhỏ biến thành chất lỏng kia, là sao hả?”

Diệp Thiếu Dương nói: “Cái này có thể giải thích, quỷ có nguyên nhân chết khác nhau, thành hình thái quỷ cũng khác nhau, tuy tôi không biết rõ chi tiết, nhưng có thể khẳng định là nó bị chết dưới một tình huống đặc biệt nào đó. Điều làm tôi phân vân nhất chính là, nữ quỷ kia không ngừng dùng tay vẽ chữ thập, rốt cuộc là có ý gì, chẳng lẽ cô ta muốn nói gì đó cho tôi biết?”

Suy nghĩ nửa ngày không ra manh mối, đành phải tạm thời gạt qua một bên, thử suy nghĩ từ góc độ khác, lát sau, quay sang nói với Tạ Vũ Tình: “Tôi muốn điều tra rất nhiều nơi, nhưng nếu tôi đi với tư cách cá nhân, e sẽ chẳng tra được gì, cô có cách nào lấy được quyền điều tra vụ án này không?”

Tạ Vũ Tình cười cười, nói: “Chắc ngươi chưa biết, ta đã chuyển công tác, công an tỉnh đã cho thành lập một phòng ban, kêu là Đội điều tra tội phạm thần quái, chuyên điều tra những sự kiện kỳ quái, đại tỷ của ngươi- ta đây chính là đội trưởng.”

“Ai cha, mới đó đã thăng chức a, Tạ đội trưởng.”

Tạ Vũ Tình bất đắc dĩ nhún vai, “Cũng là do trời xui đất khiến, vừa lúc tra ra hai vụ án có tính chất ly kỳ quái đản, cũng là ngươi giúp ta thu phục, kết quả cấp trên cho rằng ta có năng lực về mặt này, không làm cũng không được.”

Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu, “Sao trước giờ tôi không nghe nói về đơn vị này nhỉ, từ khi nào Cục cảnh sát lại bắt đầu thành lập đội chuyên điều tra sự kiện thần quái thế hả?”

Tạ Vũ Tình nói: “Cục cảnh sát vẫn luôn có đơn vị này, là một nơi đặc biệt, đúng như

danh xưng, chuyên đi xử lý những trường hợp đặc biệt, trong đó bao gồm cả sự kiện thần quái, Đội điều tra sự kiện thần quái hiện tại chính là được tách ra từ đó, chuyên điều tra các sự kiện thần bí kỳ quái, trực thuộc công an tỉnh, nhưng lại làm việc dưới sự chỉ đạo trực tiếp của Cục công an ……”

Diệp Thiếu Dương xua xua tay nói: “Đừng có nói chi tiết như vậy, dù sao nghe cô nói vậy, chỉ cần là sự kiện thần quái xảy ra trong tỉnh, cô đều có quyền điều tra đúng không?”

“Không sai, các khu lân cận xung quanh cũng được.”

“Vậy vừa rồi cô bị người ta nói là không có thẩm quyên điều tra, sao lại không hé răng lời nào?”

Tạ Vũ Tình trợn mắt, nói: “Ngươi cho rằng thân phận này của ta là miếng cao da chó, đến chỗ nào cũng phô ra à, nếu muốn phía bọn họ hỗ trợ phá án, ít nhất ta cũng phải đến gặp mặt, chính thức đề nghị phối hợp mới có thể chính thức tham gia vụ án.”

“Ặc... thế thì phải làm sao đây?”

“Trước tiên ta muốn báo cáo tình hình với tổ đội, xác định đây là một vụ án kỳ quái, cần phải tham gia điều tra, nếu được cấp trên phê chuẩn, sẽ thông báo cho cảnh sát địa phương hỗ trợ ta……  Bây giờ ta sẽ gọi cho cấp trên ngay đây.” Nói xong, lấy di động, đứng qua một bên gọi điện thoại.

Diệp Thiếu Dương đứng chờ một bên, hơn mười phút sau, Tạ Vũ Tình kết thúc cuộc gọi, đi đến bên cạnh hắn, nhẹ giọng nói: “Cấp trên đã phê chuẩn, nhưng vì vụ này không xảy ra trong nội tỉnh, cho nên bước đầu ta phải lấy thân phận cố vấn gia nhập tổ điều tra, nếu có thể xác định đây là một vụ án thần quái, ta sẽ đưa người của mình qua đây, chỉ đạo công tác điều tra.”

Diệp Thiếu Dương “ừ” một tiếng, hỏi: "Giờ cô muốn làm thế nào?”

“Ta tới cục cảnh sát địa phương trước đã, để gặp mặt mấy người đang điều tra vụ này, bàn bạc một chút, ngươi…… Bằng không tự mình đi dạo loanh quanh, chờ ta quay lại được không?”

Diệp Thiếu Dương đồng ý, để cô nàng đi trước, còn mình thì vừa chậm rãi đi dọc theo con kênh nước đen ngòm, vừa suy nghĩ về những việc đã trải qua, tìm kiếm điểm đáng ngờ, bất chợt một thanh âm từ phía sau vang lên: “Chính tại đây, buổi tối hôm đó, anh đã nhìn thấy Lý Hiếu Cường ngay tại đây.”

Diệp Thiếu Dương quay đầu lại nhìn, một đôi nam nữ sinh viên, đứng trên bờ đê dưới hàng liễu rủ, nam sinh đang đưa tay, chỉ về phía một cây cầu chín nhịp bắc qua con kênh.

Nữ sinh bên cạnh vươn cổ nhìn qua, nói: “Có thấy gì đâu?”

“Hắn đứng ở tiểu đình trên cầu, lúc thì khóc lúc thì cười, lẩm bẩm gì đó, ít nhất cũng nửa giờ, sau đó vì say rượu nên anh gục xuống ngủ mất tiêu, quá nửa đêm bị lạnh tỉnh lại, anh liền quay về ký túc xá ngủ tiếp, sáng hôm sau nghe nói tìm được thi thể của hắn ở phía trước Lệ Phân Viên, lúc đó anh còn không tin cơ……”

Hai người vừa nói chuyện, vừa tản bộ về phía trước, đối thoại sau đó, Diệp Thiếu Dương không nghe được, bất quá lời nói của nam sinh kia đã khiến hắn chú ý: Bọn họ thảo luận, tám phần chính là về người chết ở trước cửa Lệ Phân Viên ?

Do dự một hồi, Diệp Thiếu Dương cũng đuổi theo, cất giọng gọi hai người : “Này, bạn học!”

Hai người cùng nhau quay đầu lại, hoài nghi nhìn Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương cười hì hì tiến tới, quay sang nói với nam sinh: “Vừa rồi hai ngươi có nói tới Lý Hiếu Cường, phải không?”

Nam sinh vẻ mặt đề phòng, gật gật đầu.

“À.. là thế này, ta là bạn thời trung học, cùng quê với hắn, cũng học đại học ở Cương Thành, nghe nói hắn xảy ra chuyện, điện thoại gọi không thông, nên tới đây xem sao, vì không biết hắn sống ở đâu, nên đang đi tìm khắp nơi, vừa lúc nghe thấy các người nói tên hắn, có thể cho ta hay, thi thể của hắn giờ để ở đâu?”

Diệp Thiếu Dương thuận miệng bịa ra mấy câu, xoá tan nghi ngờ của nam sinh kia: “Thế à, vậy thì ngươi tìm đúng người rồi, di thể của Lý Hiếu Cường đã được đưa đến nhà tang lễ, trưa nay sẽ cử hành tang lễ, chúng ta đang muốn đi tới đó, nếu ngươi muốn đi, chúng ta cùng nhau đi thôi.”
Diệp Thiếu Dương cảm ơn rối rít, bản thân hắn thực sự muốn đi xem thi thể người chết kia, xem có thể phát hiện được dấu vết gì đặc biệt hay không.

Trên đường đi, Diệp Thiếu Dương nói chuyện dăm ba câu với nam sinh này, biết được hắn tên Lâm Vĩnh Xương, là bạn cùng lớp với Lý Hiếu Cường, ngày thường quan hệ cũng không tồi, bên cạnh là bạn gái của hắn, hôm nay hai người hẹn nhau tới nhà tang lễ để nhìn Lý Hiếu Cường lần cuối, vì bạn gái hắn tò mò muốn biết Lý Hiếu Cường xảy ra chuyện ở đâu, cho nên Lâm Vĩnh Xương đã đưa cô ta tới đây, đứng từ xa xem một lần.

Diệp Thiếu Dương buồn bực hỏi: “Lý Hiếu Cường xảy ra chuyện, là buổi tối mấy ngày trước, ngươi một mình đến đây làm gì?”

“Hehe, lúc ấy ta uống nhiều quá, cãi nhau với cô ấy...” Lâm Vĩnh Xương ngượng ngùng nhìn liếc mắt sang bạn gái, “Một mình ta ở đây bị trúng gió, nên tỉnh rượu. Lúc ấy vẫn còn ý thức, sợ mình đứng không vững rớt xuống kênh, vì thế ngồi dựa vào một gốc cây trên bờ đê, trong lúc đang cho chó ăn chè, thì Lý Hiếu Cường bất ngờ đi tới.”

Lâm Vĩnh Xương tiếp tục nhớ lại, “Lúc ấy hắn đang ở phía sau, cúi đầu, hai cánh tay rũ ra phía trước, men theo bờ đê, lững thững khật khừ đi đến…… Ta nhìn nghiêng, nhận ra là hắn, nên mới hỏi :"Cường ca, quá nửa đêm rồi ngươi tới đây làm gì, lại còn uể oải ủ rũ, thất tình sao?"
Lý Hiếu Cường giống như không nghe thấy gì, không ngừng lắc đầu, một mạch đi về phía tiểu đình, nửa khóc nửa cười, miệng còn lẩm bẩm, không biết nói cái gì……”

Diệp Thiếu Dương nghe đến đó, thật sự nhịn không được, hỏi: “Lúc ấy ngươi nhìn hắn có biểu hiện như thế, chẳng lẽ không hiếu kỳ sao?”

Lâm Vĩnh Xương nói: “Ta cho rằng hắn cũng giống ta, do uống nhiều quá, hoặc là đang thất tình, bị đả kích nên mới có biểu hiện như vậy, ta lớn tiếng gọi hắn tới tâm sự, hắn cũng không thèm để ý tới ta, sau đó ta cũng lên cơn dở hơi, cùng hắn gào to……”

Diệp Thiếu Dương ngây người, hai đại nam nhân, đêm khuya tới một nơi hẻo lánh không người, kêu gào ầm ĩ, chẳng cần phải gặp quỷ, hai tên này cũng đủ hù chết người ta rồi.

Lâm Vĩnh Xương thở dài, nói: “Lúc ấy ta cho rằng hắn cũng đồng cảnh ngộ với ta, ai ngờ đâu…… mới đó mà đã chết, sớm biết vậy, khi ấy dù có thế nào ta cũng phải giữ chặt hắn.”

“Thế sau đó, khi nào thì phát hiện ra thi thể ?”

“Sáng ngày hôm sau, được mấy tên đi chơi internet đêm về phát hiện.”

“Chơi internet vào ban đêm?” Diệp Thiếu Dương buồn bực nói, “Nếu thế thì đi đến chỗ này làm cái gì?”

“Tường vây phía nam Lệ Phân Viên có một lỗ hổng, từ đó ra đến tiệm internet không xa lắm, lúc về ký túc xá cũng gần hơn một chút, bất quá ngày thường hiếm ai đi đường đó, trừ phi là đi cùng nhiều người, hơn nữa cũng phải to gan lớn mật, có lẽ ngươi đã nghe nói qua, Lệ Phân Viên có quỷ.”

Diệp Thiếu Dương gật đầu, “Có nghe qua, nhưng sao biết được có quỷ thật hay không, ngươi gặp rồi à?”

Lâm Vĩnh Xương nói: “Ngươi thật biết nói giỡn, nếu ta mà gặp qua, còn đứng đây nói chuyện với ngươi được nữa sao?”

Diệp Thiếu Dương cười cười, tiếp tục hỏi thăm mấy vấn đề liên quan đến cái chết của Lý Hiếu Cường, Lâm Vĩnh Xương nói hắn biết, sau khi có người phát hiện thi thể, đã lập tức báo án, cảnh sát đem thi thể đi, sau đó triển khai điều tra trong trường học.

“Ta là người cuối cùng nhìn thấy hắn, cho nên cũng thuộc đối tượng bị tình nghi, bọn họ bảo ta đưa tới chỗ tiểu đình kia, mấy cảnh sát đó cũng thật lợi hại, kiểm tra một hồi, cuối cùng ngươi có đoán được không, ở trên bậc xi-măng, tìm được một mảnh nhỏ quần áo, cùng một ít da bị xước trên đó, sau khi đối chiếu là biết được là của Lâm Vĩnh Xương, vì thế đoán ra hắn bị rơi xuống nước từ chỗ đó……”

Diệp Thiếu Dương nghe vậy, thực sự nhịn không được, cau mày nói: 
“Đợi chút, hắn bị rơi xuống nước mà chết? Vì sao thi thể lại được phát hiện ngoài cửa Lệ Phân Viên ?”

Lâm Vĩnh Xương cười một cách ý vị, nói: “Cho nên, mọi người mới nói là có quỷ, ta nói cho ngươi biết nha……”

Diệp Thiếu Dương phấn khích, đang chờ nghe hắn nói tiếp, thì đột nhiên bạn gái của Lâm Vĩnh Xương dùng sức huých tay hắn một cái, mắng: “Anh đừng có mà tuyên truyền mê tín dị đoan, Tiểu Cường đi thì cũng đi rồi, anh lại nói này nói nọ, thế là không tôn trọng hắn, em không muốn nghe anh nói thế!”

Lâm Vĩnh Xương cười hắc hắc, hướng Diệp Thiếu Dương xua xua tay, nói: “Không nói không nói, lần sau có cơ hội mới nói tiếp”

Diệp Thiếu Dương nghe vậy mà trợn mắt, gia hỏa này, tương lai sẽ là một tên sợ vợ chính tông.

Lâm Vĩnh Xương gọi một chiếc xe, cùng bạn gái ngồi ở phía sau, Diệp Thiếu Dương ngồi đằng trước, đi tới nhà tang lễ.

Trên đường đi, Diệp Thiếu Dương hỏi Lâm Vĩnh Xương: “Các ngươi làm tang lễ cho hắn đúng không, sao lại làm ở đây, người thân của hắn sao không đem thi thể về quê?”

Lâm Vĩnh Xương tò mò nhìn hắn, nói: “Ngươi cùng hắn là bạn học thời trung học, chắc là đồng hương, chẳng lẽ ngươi không biết, Lý Hiếu Cường từ nhỏ đã là cô nhi sao?”

“Ặc……” suýt thì lộ tẩy, Diệp Thiếu Dương đảo mắt, nói, “Ta biết hắn là cô nhi, nhưng ta cũng không biết chắc hắn còn họ hàng thân thích hay không, nên thuận miệng hỏi một chút.”

Lâm Vĩnh Xương nói: “Trường học đã thử liên hệ, quả thực hắn chẳng còn ai thân thích, cho nên bạn học trong lớp đã bàn bạc rồi làm tang lễ cho hắn, sau đó hoả táng, đem tro cốt gởi lại nhà tang lễ, từng học cùng nhau bấy lâu, cũng coi như đưa hắn một đoạn.”

Diệp Thiếu Dương gật đầu, cảm nhiên nói: “Cần bao nhiêu tiền, ta cũng muốn góp một phần.”

Tới nhà tang lễ, ba người xuống xe, Lâm Vĩnh Xương đi phía trước dẫn đường, vào một đại sảnh, gọi là nơi phúng viếng, ngoài cửa có để rất nhiều vòng hoa, bên trong trên mặt đất để ít đệm, có mấy nam nữ trẻ tuổi đang ngồi trên đệm, xếp giấy bản cùng nguyên bảo.

Một nữ sinh đi tới, liếc mắt nhìn Diệp Thiếu Dương một cái, hỏi Lâm Vĩnh Xương: “Vị này là……”

Lâm Vĩnh Xương giới thiệu, cô gái kia gật gật đầu, từ dưới mặt đất ôm một thùng giấy màu trắng, mặt trên dùng bút đỏ viết ba chữ “Tiền phúng viếng”, hướng Diệp Thiếu Dương nói: “Đây là thu cho Lý Hiếu Cường, nếu tiện thì ngươi cũng góp một chút, dùng làm tang sự cho hắn, nếu còn thừa, sẽ dùng danh nghĩa hắn mang đi quyên góp.”

Diệp Thiếu Dương gật đầu, lấy ra hai trăm đồng, nhét vào thùng giấy, sau đó bạn gái của Lâm Vĩnh Xương cũng cho vào đó năm mươi đồng.
Bạn học nữ kia nói lời cám ơn, rồi dẫn bọn họ vào đại sảnh. Bên trong đã được bố trí thành linh đường, đối diện cửa trên tường gắn hoa trắng, ở giữa có bày một tấm ảnh chụp lớn, đương nhiên là Lý Hiếu Cường, Diệp Thiếu Dương nhìn chăm chú nhìn lại, Lý Hiếu Cường rất gầy, đôi mắt to, đến mức trông thực không bình thường.

Chẳng biết vì sao, lúc Diệp Thiếu Dương đối diện ảnh chụp, bỗng có một cảm giác lạnh thấu xương, cau mày, lấy trước linh đường một bó hương, ghé vào trường minh đăng đốt, rồi cắm vào lư hương, sau đó thoái lui, nhường chỗ cho bạn gái Lâm Vĩnh Xương tiến lên dâng hương.

Diệp Thiếu Dương nhìn sang hai bên, hỏi Lâm Vĩnh Xương nơi để thi thể của Lý Hiếu Cường, thì được trả lời là đang được bảo quản trong phòng lạnh,nói cho hắn biết, hôm nay là thất đầu của Lý Hiếu Cường, theo phong tục địa phương, thì hôm nay phải tổ chức một nghi thức đơn giản đưa tiễn người chết, sau đó cần mấy bằng hữu tốt của hắn lúc sinh thời túc trực bên linh cữu.

Lẽ ra, nhà tang lễ phía Bắc có cả phòng nghỉ dành cho thân nhân túc trực bên linh cữu, tuy nhiên vì Lý Hiếu Cường là cô nhi, không có thân nhân, cho nên mới bố trí linh đường ngay tại nhà tang lễ. 

Diệp Thiếu Dương gật đầu, tỏ vẻ mình sẽ ở lại tham gia.

“Đúng rồi,” Diệp Thiếu Dương nhớ tới một vấn đề, nói: “Lý Hiếu Cường là đột tử, thi thể hắn có phải chờ cảnh sát nghiệm thi gì đó hay không, khi nào có thể hoả táng?”

Nữ đồng học đáp: “Nghiệm thi mấy hôm trước đã hoàn tất rồi, hôm nay là thất đầu của hắn, chúng ta định chờ hôm nay cử hành xong nghi thức cáo biệt di thể, túc trực bên linh cữu một đêm, rồi sáng mai hoả táng.”

Diệp Thiếu Dương cúi đầu nhìn thoáng qua ban thờ, nói: “ Táo, chuối không thể dùng, ai ra ngoài, mua ba quả trứng gà, ba cái bánh màn thầu, ba quả ngân hạnh về đây.”

Cô bạn cùng lớp kia khó hiểu hỏi: “Sao không thể dùng táo với chuối tiêu? Ta thấy nhà người khác cũng đều bày như vậy a.”

“Đó là chết một cách tự nhiên, hồn phách không có oán khí, cúng cái gì cũng được, nhưng Lý Hiếu Cường là đột tử, trứng gà, màn thầu, ngân hạnh (hay còn gọi là bạch quả) có thể toả ra mùi thơm, khiến quỷ hồn rất thích, như thế mới dễ dàng hấp dẫn sự chú ý của hắn, để hắn thuận lợi hồi hồn đêm nay.”

Nghe Diệp Thiếu Dương nói vậy, tất cả bạn học của Lý Hiếu Cường đều quay đầu nhìn hắn bằng ánh mắt kinh ngạc.

“Ngươi ……biết bói toán...à không....là thày cúng gì đó hả?” Bạn học nữ kia nhìn hắn, lẩm bẩm nói.

Diệp Thiếu Dương gật đầu nói: “Ta có chút hiểu biết về phong tục truyền thống.”

Nữ sinh đó nắm chặt cánh tay hắn, kích động nói: “Vậy ngươi tới thật đúng lúc, Tiểu Cương vốn bị đột tử.... mà.... ngươi biết đó, có rất nhiều lời đồn đáng sợ, nghe xong đã thấy run, đợi lát nữa lúc cáo biệt di thể, ngươi có thể chủ trì một chút hay không, miễn sao…… Ngươi hiểu mà...phải không?!...”

“Được rồi, không thành vấn đề.”

Những người này cùng Lý Hiếu Cường quan hệ chỉ là bạn học, như bèo nước gặp nhau, còn có thể vì hắn mà lo hậu sự một cách chu đáo, điểm này khiến Diệp Thiếu Dương rất cảm động, cho nên bản thân cũng nguyện ý góp chút sức lực, tiễn cậu thanh niên đáng thương này lên đường. Hơn nữa…… linh đường cùng di ảnh này cho hắn một cảm giác không bình thường, dường như sẽ phát sinh cái gì đó, hắn thực không yên tâm để đám sinh viên này một mình canh giữ ở đây đêm nay.

Nữ sinh kia bảo một bạn học nam ra ngoài mua mấy thứ mà Diệp Thiếu Dương nói, trong lúc chờ đợi, Diệp Thiếu Dương ra khỏi linh đường, đi lòng vòng bên ngoài, lấy âm dương bàn, khẽ khẩy khẩy, quan sát kim đồng hồ, quả nhiên, nó không ngừng xoay tròn, chứng tỏ ở đây khắp nơi tràn ngập âm khí.

Bất quá, việc này cũng bình thường, vì mỗi ngày hoả táng nhiều người như vậy, khẳng định có rất nhiều âm khí, nhưng do xung quanh trống trải, không bị phong bế,nên âm khí sẽ không quá nồng đậm, không thể ảnh hưởng tới người sống. Do chỉ có một số pháp khí có phản ứng, nếu có tà vật lui tới, rất khó phát hiện ra, cho nên pháp sư thường không thích nhà hoả táng, đặc biệt là vào buổi tối, bởi chỗ này dù có bị quỷ yêu đánh lén, cũng không thể tìm thấy đối phương lẩn trốn nơi nào.

Diệp Thiếu Dương đi vòng quanh nhà tang lễ một hồi, bất chợt nhận được điện thoại của Tạ Vũ Tình, nói rằng sự việc đã thu xếp ổn thoả, hỏi hắn đang ở đâu, Diệp Thiếu Dương kể với cô những gì mình đã trải qua sau khi chia tay, Tạ Vũ Tình nghe xong nói: “Thật là đúng lúc, ta cũng đang muốn gọi ngươi cùng đi nghiệm thi, ngươi cứ chờ ở đó, ta qua liền.”

Nửa giờ sau, một chiếc xe cảnh sát đi vào nhà tang lễ, sau khi tìm chỗ đỗ, Tạ Vũ Tình cùng một nam nhân trung niên mặc cảnh phục cùng nhau xuống xe.

“Đây là Lưu Ngân Thuỷ - Lưu cảnh sát ở Cục Công An Cương Thành, là người đang phụ trách vụ án này, tương lai ba người chúng ta sẽ cùng nhau hợp tác.”

“Xin chào, Diệp tiên sinh.” Lưu Ngân Thuỷ lịch sự đưa tay đến trước mặt Diệp Thiếu Dương.

Lúc bắt tay, Diệp Thiếu Dương liếc mắt đánh giá vị cảnh sát này thấy: ngũ quan đoan chính, trán đầy mà không gồ, cằm tròn mà không nhọn, nhân trung rõ ràng, mắt tròn mũi thẳng miệng rộng, là một người chính trực, bất quá khóe miệng hơi nhếch lên, chứng tỏ tính cách có phần ngạo mạn.

“Diệp tiên sinh, tình huống của ngươi, Tạ cảnh sát trên đường đi đã nói với ta rồi,” Lưu Ngân Thuỷ mỉm cười nói, bề ngoài thì khách sáo, nhưng bên trong có ý khinh miệt, “Ta trước giờ không quen giao tiếp với mấy người như các ngươi, nhưng do vụ án này đúng là có chút đáng ngờ, bằng không…… Chúng ta đi xem thi thể trước đã... Ta muốn xem ngươi giải thích thế nào.”

Diệp Thiếu Dương gật đầu, lời Lưu Ngân Thuỷ đề nghị cũng chính là ý của hắn.

Ba người lập tức cùng nhau đi vào hầm lạnh của nhà tang lễ, dưới sự trợ giúp của người phụ trách, đã tìm thấy thi thể của Lý Hiếu Cường, sau khi lấy từ ngăn lạnh ra, được đặt trên một chiếc giường bằng sắt có bánh xe.

Toàn bộ thi thể được bao lại bằng một túi nilon đựng xác màu xám.
Lưu Ngân Thuỷ kéo khoá xuống, bên trong là một khối thi thể bị đóng băng, mặc áo phông quần đùi, Diệp Thiếu Dương nhìn thoáng qua, giống hệt người trong ảnh, đúng là Lý Hiếu Cường.

“Tình huống của người chết, chắc Diệp tiên sinh cũng nghe nói qua rồi, ta chỉ đơn giản tóm tắt một chút, chúng ta trải qua hiện trường thăm dò, cũng đã đủ chứng cứ cho thấy, hắn bị trượt chân rơi xuống nước mà chết, về điểm này, chúng ta trong lúc nghiệm thi đã cho mổ phổi nạn nhân kiểm tra, khẳng định là chính xác, nhưng có hai vấn đề, chúng ta trước sau không làm sáng tỏ được: 

1.Rõ ràng hắn chết ở con kênh đen ngòm kia, nhưng thi thể bị phát hiện ở ngoài cửa Lệ Phân Viên.

Một khối tử thi, sao có thể tự leo lên bờ, sau đó di chuyển xa mấy chục mét? Nếu là do người làm, chúng ta không thể hiểu được vì sao hắn làm như vậy, hơn nữa hiện trường cũng không phát hiện dấu vết nào khả nghi……

2.Điểm đáng ngờ thứ hai...... cái này.... thật khó có thể đoán định.” 

Nét mặt Lưu Ngân Thuỷ bỗng trở nên cổ quái, chỉ vào thi thể nói: “Thi thể này bị ngâm nước khá lâu, đã bị trương phình, nhưng …… sau khi giải phẫu, chúng ta thông qua mức độ co rút của cơ bắp trong thân thể, cũng như tình trạng phân huỷ của nội tạng suy đoán, thực tế hắn đã chết một khoảng thời gian, ít nhất cũng là một tuần trước khi chúng ta phát hiện ra thi thể……”

Chuyện này Tạ Vũ Tình cũng mới nghe lần đầu tiên, vô cùng kinh ngạc, trợn tròn hai mắt, nhìn về phía thi thể đang nằm trên giường, thất thanh nói: “Sao có thể thế được!”

Lưu Ngân Thuỷ bất đắc dĩ cười khổ, nói: “Ta cũng biết không thể nào, nhưng …… kết quả nghiệm thi hoàn toàn chính xác, tuy nhiên, vào buổi tối trước khi xác hắn được tìm thấy, có một người đã gặp qua hắn, chẳng lẽ lúc đó hắn là một khối thi thể di động như zombie hay sao?”

Diệp Thiếu Dương hai mắt chăm chú nhìn thi thể Lý Hiếu Cường, cũng không ngẩng đầu lên, nói: “Không biết Lưu cảnh sát có ý kiến gì không?”

Lưu Ngân Thuỷ nói: “Chuyện này....khoa học chưa thể tìm ra nguyên nhân, nhưng ta tin chắc sẽ có cách giải thích hợp lý, chỉ là ta chưa tìm được mà thôi, dù sao ta cũng không tin mấy chuyện mê tín dị đoan lừa gạt người khác.”

Ông ta cố tình nói vậy trước mặt Diệp Thiếu Dương, tỏ ý khiêu khích miệt thị. Tạ Vũ Tình cau mày nói: “Lưu cảnh sát,.....ngươi..."

Diệp Thiếu Dương lắc đầu, không muốn cô nói tiếp, thuận miệng hỏi Lưu Ngân Thuỷ: “Lưu cảnh sát đã bao giờ gặp quỷ chưa?”

Lưu Ngân Thuỷ cười, nhạt: “Trên đời này làm gì có quỷ, biết đi đâu mà gặp?”

Diệp Thiếu Dương nói: “Ngươi chưa thấy qua, sao biết được là không có? Tín hiệu vô tuyến, ngươi không nhìn thấy, chẳng lẽ cũng không tồn tại?”

Lưu Ngân Thuỷ lắc đầu nói: “Cái đó lại là chuyện khác.”

“Đây chính là chuyện đó, quỷ hồn vốn cũng chỉ là một dạng sóng điện não mà thôi.” Diệp Thiếu Dương đưa tay sờ sờ người Lý Hiếu Cường, phát hiện một số chỗ chưa bị đông lạnh, khớp xương trên cánh tay nếu dùng sức vẫn có thể cử động, vì thế lần lượt nâng hai cái cánh tay lên, kiểm tra rồi một lượt, nói: “Ta có thể khẳng định với ngươi, hắn đã tự mình bò lên trên bờ.”

Không chờ Lưu Ngân Thuỷ mở miệng, Diệp Thiếu Dương lại nâng một cánh tay của Lý Hiếu Cường lên, giơ lòng bàn tay cùng phẩn dưới cổ tay, cánh tay cho hắn xem, trên đó có không ít vết da bị trầy.

Lưu Ngân Thuỷ nói: “Ta biết ngươi muốn nói cái gì, đúng là vết thương do bị chà sát tạo thành, nhưng cũng có khả năng sau khi hắn chết, có người kéo thi thể hắn nên mới lưu lại dấu vết.”

Diệp Thiếu Dương thoáng cười , nâng tay kia của thi thể lên, phía dưới cũng có vết thương giống như thế, nói: “Kéo thi thể, có thể tạo ra vết thương giống hệt nhau trên hai cánh tay như vậy sao? Đây rõ ràng là dùng bàn tay cùng khủy tay bò trên mặt đất, chà sát nên mới tạo ra dấu vết tương tự, tuy thương tích không lớn, nhưng do người đã chết, nên không thể phục hồi lại như cũ.”


(Hết chương)

Comments

Popular posts from this blog

Chương 629

Chương 640-641

Chương 628