Chương 626
THÂN PHẬN CỦA NGƯỜI CHẾT
Nói xong, Diệp Thiếu Dương đưa tay, dùng hai ngón ấn vào cổ họng của thi thể, day nhẹ mấy cái,sau đó một tay chụm lại thành mắt phượng, từ huyệt vị ở giữa bụng và ngực, đẩy một đường lên tới cổ họng, dùng sức ấn, tiếp đến hướng lên đỉnh đầu, quát một tiếng: “Há mồm!”
Ba người sáu đôi mắt chăm chú quan sát, Lý Hiếu Cường đột nhiên mở miệng.
Lưu Ngân Thuỷ sợ tới mức lui về phía sau vài bước, ánh mắt lộ vẻ không thể tin nổi.
Tạ Vũ Tình cũng giật mình sửng sốt, hỏi Diệp Thiếu Dương: “Sao hắn nghe được ngươi nói chuyện, chẳng lẽ hồn phách vẫn còn trong cơ thể?”
Diệp Thiếu Dương lắc đầu, “Con người sau khi chết, cho đến hết thất đầu, trong cơ thể vẫn còn tàn niệm, dưới tác dụng của pháp thuật, tàn niệm có thể làm một số hoạt động đơn giản, thuật đuổi thi ở Tương Tây, chính là lợi dụng tàn niệm của người chết để khống chế thi thể.”
Diệp Thiếu Dương hai tay banh miệng thi thể ra, nhìn vào bên trong, chậm rãi gật đầu, nói: “Quả nhiên là như thế……”
Tạ Vũ Tình tò mò tiến tới xem, thấy trong miệng Lý Hiếu Cường chứa đầy máu cùng thịt nát, bị đông lạnh đến cứng đờ, do có kinh nghiệm tra án phong phú, liếc mắt một cái cô đã đoán được chuyện gì đã xảy ra, hít một ngụm khí lạnh nói: “Trời....đây chính là đầu lưỡi bị nhai nát!”
Lưu Ngân Thuỷ tiến lên nói: “Đúng vậy, lúc chúng ta nghiệm thi cũng phát hiện điểm này, nghi là người chết trong thời khắc cuối cùng, đã trải qua một nỗi sợ hãi đến tột độ nào đó, cho nên tự cắn đầu lưỡi mình… Bất quá tự mình cắn đầu lưỡi thành cái dạng này, thật đúng là không thể tin nổi.”
Diệp Thiếu Dương chậm rãi lắc đầu, nói: “Cái này không phải do hắn cắn.”
Lưu bạc thủy sửng sốt, nói: “Thế là ý gì, chẳng lẽ do người khác làm sao?”
“Ta nói....việc cắn lưỡi này, căn bản không phải do hắn tự nguyện làm ra, có lẽ hắn đã bị quỷ ám vào người, con quỷ kia chắc lo lắng hắn nói ra chân tướng, cho nên mới khống chế thân thể, buộc hắn phải cắn đầu lưỡi của mình, làm hắn không thể nói ra……” Nói đến đây, Diệp Thiếu Dương nhớ tới lời nói của Lâm Vĩnh Xương, về lần cuối cùng nhìn thấy Lý Hiếu Cường, cẩn thận cân nhắc hồi lâu, bất ngờ nói: “Ta hiểu rồi!”
Quay đầu lại nhìn vẻ mặt mờ mịt của Lưu Ngân Thuỷ, nói: “Chắc ngươi cũng biết Lâm Vĩnh Xương chứ, cảnh sát khẳng định đã điều tra qua hắn.”
Lưu Ngân Thuỷ gật đầu, “Hắn là người duy nhất và cũng là cuối cùng nhìn thấy Lý Hiếu Cường còn sống, chúng ta đã điều tra qua, hắn không có động cơ gây án, lại có điều kiện khách quan chứng tỏ không dính líu đến vụ án.”
“Ta không nói hắn giết người.” Diệp Thiếu Dương xua tay, nói, “Lúc hắn nhìn thấy Lý Hiếu Cường, Lý Hiếu Cường còn la to, rồi lẩm bẩm tự nói.. Nên chú ý, Lý Hiếu Cường lúc ấy vẫn còn nói chuyện, chứng tỏ thời điểm ấy, đầu lưỡi của hắn vẫn chưa bị nhai nát. Ta suy đoán, khi đó có thể hắn đã bị ác quỷ ám vào người.
Quỷ ám lên thân cũng không dễ dàng chút nào, muốn hoàn toàn khống chế chủ thể, lại càng khó khăn, đặc biệt nếu muốn phong bế ngũ thức của chủ thể, phải cần một khoảng thời gian, nếu không căn bản không thể làm được……”
“Ngũ thức là cái gì?” Lưu Ngân Thuỷ tò mò hỏi.
“Nói một cách đơn giản, đó chính là khứu giác, thị giác, thính giác, cùng khả năng nói chuyện cũng như suy nghĩ của con người.” Diệp Thiếu Dương giải thích, “Trong cơ thể con người, sau khi bị quỷ chiếm lĩnh, sẽ xảy ra phản ứng tự vệ: hồn phách của chủ thể sẽ dồn về một góc tâm mạch, tạm thời bảo vệ, trong một lúc nào đó, có thể thức tỉnh rồi đoạt lại quyền khống chế thân thể.
Lần cuối cùng Lý Hiếu Cường kêu gào bên bờ hồ một cách khác thường, tám phần là do hồn phách trong cơ thể đang đấu tranh với quỷ, hòng đoạt lại thân thể, nhưng rốt cuộc vẫn thất bại...tuy nhiên, dường như hắn không cam lòng…… nên khi phát hiện Lâm Vĩnh Xương ở gần đó, đã cố gắng nói với hắn bí mật gì đó, con quỷ kia không muốn lộ bí mật, đã khống chế thân thể hắn, nhai nát đầu lưỡi, sau đó hai hồn phách gay gắt tranh đoạt thân thể, không cẩn thận bị rớt xuống nước……
Tôi đã xem qua tiểu đình gần đó, từ góc độ rơi xuống nước mà nói, căn bản không thể nào bò lên được, huống chi lúc đó Lý Hiếu Cường đang cố trạng thái giống như say rượu. Con quỷ kia tuy có thể đoạt xác, nhưng không có cách nào làm cho người chết sống lại, cho nên liền từ bỏ thân thể hắn…… Những gì phỏng đoán, chi tiết có thể chưa chính xác hoàn toàn, nhưng nhìn chung chắc chắn không sai.”
Hai cảnh sát ngơ ngẩn nhìn hắn.
“Vì sao…… Con quỷ kia muốn khống chế thân thể Lý Hiếu Cường, lại còn bí mật sợ Lý Hiếu Cường nói ra?” Tạ Vũ Tình nghĩ nghĩ, đem điểm đáng ngờ nói ra.
“Khống chế thân thể hắn, có thể nó muốn dùng hắn làm một việc gì đó, rốt cuộc có một số việc chỉ có người sống mới có thể làm được, nhưng Lý Hiếu Cường có lẽ không chịu phục tùng, con quỷ kia trước đó nhập thân đã không dễ dàng, đương nhiên sẽ không từ bỏ, cho nên hai bên giằng co, tưởng một hồi là có thể hòa tan hồn phách của hắn, kết quả Lý Hiếu Cường giả vờ phục tùng, buổi tối hôm đó lại đột nhiên phát lực, thức tỉnh thần thức, đoạt lại quyền khống chế thân thể, muốn đem bí mật mình đang nắm giữ công khai ra ngoài……”
Diệp Thiếu Dương nhún nhún vai, “Cái này hoàn toàn do tôi đoán, có căn cứ, nhưng không chứng cứ.”
Lưu Ngân Thuỷ hỏi: “Ngươi căn cứ vào cái gì?”
“Một ngày trước buổi tối hôm đó, sao Thái Bạch đông du, tử khí đông lai, bắt đầu từ 9 giờ tối đến 11 giờ đêm, là thời điểm tốt nhất sinh hồn thức tỉnh, Lý Hiếu Cường đã lợi dụng thời gian đó, hòng đoạt lại thân thể, nhưng hắn chỉ thành công một nửa.”
Tạ Vũ Tình giật mình nói: “Ngươi nói sao Thái Bạch cái gì cơ…… Lý Hiếu Cường là một người bình thường, sao có thể biết được?”
Diệp Thiếu Dương cười, “Ai nói với cô, hắn là người thường? Nếu hắn không phải là pháp sư, hồn phách đã sớm bị ác quỷ luyện hoá mất rồi, làm gì còn cơ hội chống lại lâu như vậy?” Để chứng minh những gì mình suy đoán, Diệp Thiếu Dương nâng tay phải của thi thể lên, bẻ ngón tay đã cứng đờ ra, chìa ra cho hai người xem, ngón trỏ cùng ngón giữa của hắn, nói: “Các người sờ thử, xem có cái gì khác thường không?”
Tạ Vũ Tình cầm bàn tay Lý Hiếu Cường, sờ nắn một hồi, nói: “Lòng bàn tay, ngón trỏ cùng ngón giữa có vết chai, mặt bên cũng có, hơn nữa màu sắc…… dường như hơi đỏ, không giống với màu da của người bình thương.”
Diệp Thiếu Dương gật gù nói: “Vết chai, là do hắn tu luyện pháp quyết cùng thủ ấn trong thời gian dài, chà xát lâu ngày, màu sắc ngón tay có màu đỏ là do thường xuyên phối luyện pháp dược, ngâm màu mà thành.” Diệp Thiếu Dương bẻ ngón út của Lý Hiếu Cường chìa ra cho hai người xem, thấy móng tay ngón út dài hơn so với bình thường, có màu hồng phấn, nhìn kỹ thì phát hiện trong kẽ móng tay rắt đầy bột phấn màu đỏ.
“Có nhận ra không, cũng giống như tôi, móng tay có bột chu sa, dùng để làm phép.” Diệp Thiếu Dương đưa tay lật lật ngón trỏ của Lý Hiếu Cường, thở dài: “Vết chai quá mỏng, tu hành nhiều nhất cũng không quá hai ba năm.”
Lưu Ngân Thuỷ tò mò hỏi: "Để ta nhìn xem, ngươi tay trông thế nào.”
Diệp Thiếu Dương cười cười, “Xin lỗi, tay của ta không thể tùy tiện cho người ta xem.”
Tạ Vũ Tình nhìn thi thể Lý Hiếu Cường, hỏi: “Người này cũng là đạo sĩ sao?”
“Không hẳn là đạo sĩ, đại khái là một người tán tu dân gian, hay còn gọi là người đam mê pháp thuật, là tự học.” Diệp Thiếu Dương dựa theo phán đoán của mình, tiếp tục suy luận, đột nhiên Tạ Vũ Tình “á” một tiếng, nói: “Đây là cái gì a, chẳng lẽ cũng là tiêu chí pháp sư gì gì đó?”
(Hết chương)
Comments
Post a Comment