Chương 627
CHỮ THẬP THẦN BÍ
Diệp Thiếu Dương quay đầu lại nhìn, lòng bàn tay phải của Lý Hiếu Cường đang bị Tạ Vũ Tình bẻ ra , có một chữ thập xiêu xiêu vẹo vẹo, cẩn thận kiểm tra, là một vết trầy khá sâu.
“Đây là do hắn dùng móng tay tự rạch, chúng ta đã kiểm tra rồi,” Lưu Ngân Thuỷ nói, “Nhưng không ai biết chữ thập này có ý nghĩa gì.”
Tạ Vũ Tình vừa định nói gì, bỗng nhiên ngẩn ra, kéo Diệp Thiếu Dương, nói: “Không phải ngươi nói, nữ quỷ kia cứ vẽ chữ thập liên tục trước mặt ngươi sao, hai chữ thập này……có liên hệ gì với nhau hay không?”
Diệp Thiếu Dương trong lòng chấn động, cẩn thận nghĩ lại, Lý Hiếu Cường dùng móng vẽ chữ thập trong lòng bàn tay, nhất định là muốn lưu lại manh mối gì đó, để người khác có thể tìm thấy sau khi mình chết, đây là một biện pháp bảo tồn manh mối trong lúc đường cùng, còn nữ quỷ kia rõ ràng đứng trước mặt mình, sao không nói lời nào, lại khoa chân múa tay làm gì?
Chắc chắn là có nguyên nhân gì đó đặc biệt, làm cho cô ta không thể mở miệng!
Vậy... chữ thập này…… tượng trưng cho cái gì?
“Thiếu Dương, vì sao ngươi không dùng chiêu hồn thuật, gọi hồn phách Lý Hiếu Cường tới để hỏi vài câu?” Tạ Vũ Tình đề nghị.
“Con quỷ thà bắt hắn cắn đầu lưỡi, cũng không cho hắn tiết lộ bí mật, đương nhiên sẽ không lưu lại hồn phách của hắn, đoán chừng đã sớm diệt hồn rồi, bất quá, vẫn có thể thử một lần, để xác nhận một chút.”
“Chiêu hồn?” Lưu Ngân Thuỷ dùng giọng điệu châm biếm nói, những suy luận lúc trước của Diệp Thiếu Dương còn làm hắn lọt tai được vài phần, hiện tại lại nói dùng chiêu hồn thuật gì dó, lập tức hắn cảm thấy có điểm buôn thần bán thánh.
Diệp Thiếu Dương không để ý tới hắn, nhìn quanh hai bên, trong phòng chứa xác không còn ai khác, vì thế dặn dò Tạ Vũ Tình canh đừng cho người đi vào, còn mình cởi ba lô xuống, từ bên trong lấy ra một lư hương, đổ gạo nếp vào, sau đó dùng chu sa vẽ trên mặt đất ba đường dẫn hồn đạo, nối với một vòng tròn định hồn, nhanh tay bố trí một linh đàn đơn giản.
Tiếp theo, lấy trong túi một bó tam sắc hương, châm lửa đốt rồi cắm vào lư hương, xé một mảnh quần áo từ trên thi thể, hơ hơ phía trên tam sắc hương một hồi, ném vào vòng định hồn, tiếp đó quay sang Lưu Ngân Thuỷ hỏi ngày sinh tháng đẻ của Lý Hiếu Cường, viết cùng với tên lên một tấm phù, đốt phía trên tam sắc hương.
Xong xuôi mọi việc, Diệp Thiếu Dương tay kết pháp ấn, hai mắt nhìn thẳng phía trước, cao giọng lầm rầm: “Nhật lạc sa minh, thiên địa đảo khai, Mao Sơn thần pháp, âm dương giao thái, tứ phương quỷ thần, phụng ngô sắc lệnh, sở câu oan hồn, tức khắc phóng hành! Thái thượng tam thanh cấp cấp như luật lệnh! Lý Hiếu Cường, tam hồn thất phách quy ngô đàn, lai báo đạo!"
"Kẹt" một tiếng, cửa phòng chứa xác bật mở, một luồng gió lạnh ập thẳng vào mặt.
Diệp Thiếu Dương đợi một hồi, không thấy phản ứng gì, lại dậm dậm chân, cao giọng làm rầm một lần nữa: “Lý Hiếu Cường, tam hồn thất phách quy ngô đàn, lai báo đạo!”
Niệm liên tục vài lần, vẫn không có phản ứng gì, cuối cùng... đột nhiên tam sắc hương đang cắm trong lư bị gãy gục về phía sau. Diệp Thiếu Dương gật đầu, yên lặng thu lại pháp khí, đổ gạo trong lư vào bao giấy, cất từng cái một vào trong túi, nói: “Hồn phách Lý Hiếu Cường không ở địa phủ, cũng không có trên nhân gian, tám phần là đã bị hồn bay phách tán.”
Kết quả này, hắn cũng đã đoán được từ sớm, bất quá sau khi xác định, không phát hiện thêm được cái gì, chỉ là rút gọn phương hướng điều tra.
“Diệp pháp sư, không thành công sao?” Lưu Ngân Thuỷ giọng nói đầy vẻ mỉa mai, “Hiện tại ngươi còn thần thông gì nữa không, cho ta mở mang kiến thức đi nào.”
Diệp Thiếu Dương biết hắn coi mình là một tên lừa đảo, cũng chẳng thèm phản bác.
Tạ Vũ Tình tỏ vẻ khó chịu, âm thầm trừng mắt nhìn Lưu Ngân Thuỷ, tuy nhiên vì tương lai còn phải hợp tác, có một số chuyện phải nhờ vả, nên cũng không tiện trở mặt với hắn, quay sang hỏi Diệp Thiếu Dương: “Tiếp theo nên làm thế nào, có muốn tiếp tục điều tra không?”
Diệp Thiếu Dương nhìn Lưu Ngân Thuỷ, nói: “Cảnh sát mấy người điều tra thế nào, tôi không cần biết, nhưng tôi yêu cầu được xem tư liệu về Lý Hiếu Cường, còn có hành tung gần đây nhất của hắn, tôi tin chắc sẽ có phát hiện mới.”
“Cái đó....chúng ta đã sớm điều tra rồi,” Lưu Ngân Thuỷ ung dung trả lời, “Lý Hiếu Cường là cán bộ của Hội Học Sinh, bắt đầu từ hai tháng trước, hắn có hành vi rất khác thường, ngày nào cũng tới phòng hồ sơ của trường, chẳng biết làm gì ở đó hơn nửa ngày, thời gian còn lại thì ra phía sau Lệ Phân Viên……”
“Phòng hồ sơ…… hắn xem tư liệu gì?” Diệp Thiếu Dương buồn bực hỏi.
“Ta đã tra ký lục xem tài liệu của hắn, tất cả đều là ký lục hàng năm của trường, chúng ta đều đã xem qua một lần, không phát hiện được trong số tài liệu đó có chỗ nào đặc biệt.”
“Trên tài liệu có vết đánh dấu gì đó không?"
“Tài liệu mượn, không được chụp ảnh hay đóng dấu, chỉ có thể dùng bút ghi chép lại, chúng ta thông qua camera theo dõi phát hiện, mỗi lần Lý Hiếu Cường đi vào phòng hồ sơ, đều mang theo notebook, nhưng chúng ta đã lục soát phòng ngủ cũng như trong hành lý của hắn, đều không tìm được notebook này, không biết hắn giấu ở đâu rồi, hiện tại vẫn đang tra xét.”
Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, trong lòng đã có kế hoạch điều tra bước đầu, vì thế lại hỏi thăm những việc đã xảy ra trong khoảng thời gian trước khi Lý Hiếu Cường tử vong, Lưu Ngân Thuỷ trả lời: “Lý Hiếu Cường là sinh viên năm cuối, bạn học cùng trang lứa phần lớn đều ra ngoài đi làm, phòng trong ký túc xá chỉ còn có mình hắn, chúng ta cũng đi thăm viếng không ít bạn học cùng giáo viên của hắn, biết được từ khoảng hơn nửa tháng trước khi xảy ra chuyện, hắn bắt đầu trở nên khác thường;
Không lui tới phòng hồ sơ nữa, mà đa số thời gian đều giam mình trong phòng ngủ, chúng ta thông qua camera giám sát, phát hiện hắn thường xuống lầu, nhưng chỉ tới một chỗ, chính là toà nhà số 3 phía Tây Bắc trường học, đó là một khu nhà cũ kỹ, bên trong không có trang bị camera theo dõi, cho nên không ai biết được hàng ngày Lý Hiếu Cường vào khu nhà đó để làm gì.”
“Chờ đã....” Diệp Thiếu Dương nghe thấy thế, thực không nhịn được, hỏi: “Sao lại không có ai biết, chẳng lẽ trong toà nhà không có người sao?”
Lưu Ngân Thuỷ nói: “Ngươi nói đúng, mấy toà nhà đó đã rất cũ, vị trí cũng xa, căn bản đã trở nên hoang phế, chỉ có lầu một còn lại mấy phòng chứa tiêu bản, từ sáng đến tối cửa đều khóa kín, cửa sổ cũng được bao rào chắn, khi chúng ta điều tra phát hiện ra, Lý Hiếu Cường chắc đã dùng tay không bò lên lầu hai, sau đó từ cửa sổ nhảy vào bên trong, chỉ có điều không ai biết hắn chui vào đó làm gì…….”
Diệp Thiếu Dương căn cứ theo thông tin Lưu Ngân Thuỷ cung cấp, đang tự mình suy ngẫm, đột nhiên nghĩ đến cái gì, vội hỏi: “Đúng rồi, mấy toà nhà mà ngươi nói, nằm ở đâu?”
“Đối diện con kênh đen ngòm kia, cách Lệ Phân Viên có mấy trăm mét.”
Diệp Thiếu Dương âm thầm hít vào một hơi, cùng Tạ Vũ Tình đưa mắt nhìn nhau, Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ cười cười, “Thế nào, tôi nói không sai chứ, toà nhà đó khẳng định có vấn đề!” Quay đầu hỏi Lưu Ngân Thuỷ, “Đúng rồi, vừa nãy ngươi nói, trong toà nhà có phòng chứa tiêu bản, là tiêu bản gì vậy?”
“ Tiêu bản con người, cũng chính là xác chết.”
Diệp Thiếu Dương giật mình, nhà chứa xác trong bệnh viện hay trường Y, chính là nơi dễ dàng xảy ra mấy loại chuyện quái dị nhất.
(Hết chương)
Comments
Post a Comment