Chương 630-631

NHIỀU HƠN MỘT NGƯỜI

"Lúc ấy ta cũng cảm thấy rất thất vọng, lẽ ra chết nhiều người như vậy, chắc chắn trong ký lục của trường sẽ phải lưu lại sự kiện quan trọng này, nhưng chẳng hiểu sao hoàn toàn không có một chút thông tin gì?”

Diệp Thiếu Dương còn muốn hỏi gì đó, An Tiểu Thiển đã đứng lên, nói: “Dừng lại ở đây thôi, trời đã tối rồi, nói tiếp sẽ rất đáng sợ, chúng ta tới đốt vàng mã cho Tiểu Cường đi.”

Diệp Thiếu Dương cùng cô đi tới trước linh vị, lúc này bên ngoài trời đã tối đen như mực, linh đường có bật đèn, nhưng có thể do đại sảnh quá lớn, ánh đèn có vẻ bị lu mờ, mấy bạn sinh viên đang ngồi túm tụm cạnh chậu than, chậm rãi hoá vàng mã.

Dựa theo tập tục truyền thống, chậu than đốt vàng mã không được tắt lửa trước lúc trời sáng, phải đốt được chín cân sáu lượng hương tro, mới tính là hợp lễ nghĩa.

Diệp Thiếu Dương cũng ngồi xuống phía trước chậu than, đốt hai tờ giấy, đột nhiên bên cạnh truyền đến một tiếng thét kinh hãi: “Á..... Tiểu Cường sao lại khóc!”

Những lời này là của một nữ sinh, tất cả mọi người sợ tới mức toàn thân run lên bần bật, quay đầu lại nhìn, thấy nữ sinh đó đang từ băng quan, bước chầm chậm lui về phía sau, mặt lộ vẻ kinh hãi tột độ.

Diệp Thiếu Dương lập tức đi tới, cách lớp băng quan trong suốt có thể thấy, hai bên khoé mắt của Lý Hiếu Cường, có hai dòng máu đang chảy xuống ròng ròng sang hai bên.

“Má ơi, sao lại thế này!” Một nam sinh to gan đi tới, nhìn cảnh tượng này , khiếp sợ nói.

Diệp Thiếu Dương thấy vậy bảo mọi người mở nắp quan tài, sờ nắn trên trán thi thể, sau đó dùng khăn giấy lau “Huyết lệ” trên mặt hắn, đậy quan tài lại, quay đầu lại nhìn đám người đang trợn mắt há mồm nhìn chằm chằm vào mình, nói: “Không phải sợ, huyết lệ này là do hốc mắt của hắn có máu loãng, lúc trước bị đông cứng, giờ băng quan mặc dù có công năng đông lạnh, nhưng nhiệt độ so với tủ lạnh vẫn cao hơn một chút, thân thể bị rã đông tan ra chút xíu, máu loãng sẽ chảy ra……”

Nghe hắn giải thích như vậy, mọi người đều bình thường trở lại.

“Ta đã nói là không có việc gì mà,” một nam sinh cất giọng mỉa mai châm chọc nói, “Trên đời này làm gì có thần thánh quỷ hồn, các người toàn tự mình dọa mình thôi.”

Hắn vừa dứt lời, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng phần phật rất lớn, anh chàng này ở gần cửa nhất, sợ tới mức nhảy dựng lên, la hét ầm ĩ. Mọi người quay đầu lại nhìn, thấy môn đã bị gió thổi bật, vì thế chạy tới đóng lại, một đám cười nhạo nam sinh kia đã nhát gan lại còn to mồm.
Diệp Thiếu Dương cau mày, trận gió vừa rồi…… sao lại mang theo âm khí?

Đang định ra ngoài nhìn xem, lá phù mình dán còn ở đó hay không, vừa mới đi đến phía sau cửa, thì phía sau lại ập đến một trận gió, quay đầu lại nhìn, thì ra một cánh cửa sổ cạnh buồng vệ sinh bị gió thổi bật ra, luồng gió này còn mạnh hơn so với vừa nãy, trong lúc mọi người còn chưa kịp phục hồi tinh thần, trường minh đăng cùng nến trường sinh đã bị thổi tắt, đèn treo phía trên đỉnh đầu cũng bị thổi lắc la lắc lư, đập vào nóc nhà, bang một tiếng vỡ nát.

Toàn bộ đại sảnh chìm trong một màn đen kịt.

Hai giây sau, mọi người mới hồi phục tinh thần, đua nhau lấy di động chiếu sáng, sợ tới mức co rúm lại với nhau, đặc biệt là mấy nữ sinh, la hét sợ hãi.

Diệp Thiếu Dương vọt tới phía đối diện, đóng cửa sổ, chốt chặt, sau đó quay lại linh đường, lấy từ trong ba lô ra mấy cây cây nến thắp lên, lần lượt cắm ở bốn góc phòng, dùng hoàng phiếu lót phía dưới, trong phòng cuối cùng cũng có chút ánh sáng, mọi người dần ổn định cảm xúc.

“Làm sao bây giờ a?” Lâm Vĩnh Xương ngẩng đầu nhìn ngọn đèn treo vỡ vụn, lo lắng nói.

“Phải đi tìm nhân viên phụ trách lấy bóng đèn để thay thôi,” An Tiểu Thiển đề nghị, “Đêm còn dài, không thể thắp nến cả đêm, hơn nữa ánh nến trông rất u âm, không thấy thoải mái…… Ai đi bây giờ đây?”

Kết quả mọi người đưa mắt nhìn nhau, không ai xung phong, bên ngoài mưa to gió giật, nửa đêm không người, lại là nơi chuyên hoả táng xác chết, dĩ nhiên không ai dám đi lung tung.

Cuối cùng vẫn là lâm Vĩnh Xương nhớ ra trong di động của mình có lưu số của phòng trực nhà tang lễ, liền gọi qua đó, thật may là có người nhận điện thoại, Lâm Vĩnh Xương thuật lại tình huống vừa xảy ra, đối phương đồng ý mang bóng đèn qua thay, sau đó gác điện thoại, mọi người lại tiếp tục ngồi trước chậu than hoá vàng mã, đốt nhiều một chút, để tăng thêm độ sáng ở đại sảnh.

Diệp Thiếu Dương nhìn những người này, cảm thấy có chỗ nào đó không bình thường, vì thế lặng lẽ đếm nhân số, bất chợt giật mình, lại đếm thêm lần nữa, vẫn là những người này, vì thế yên lặng lui về một góc tường, gọi tên An Tiểu Thiển. An Tiểu Thiển nghe thấy hỏi: “Làm sao vậy?”

Diệp Thiếu Dương nhìn cô, hạ giọng nói: “Có chuyện rồi, tôi nói ra cô đừng có sợ a.”

An Tiểu Thiển còn chưa biết được là chuyện gì, giọng đã bắt đầu run rẩu: “Có chuyện gì vậy?”

Diệp Thiếu Dương nói: “Cô thử qua đó giúp tôi nhìn xem, trong số mấy người này, có ai cô thấy lạ mặt hay không?”

An Tiểu Thiển ngơ ngác nhìn hắn, ánh lửa chiếu mặt cô đến đỏ bừng. “Diệp đại ca, ngươi đừng làm ta sợ a, rốt cuộc là sao vậy?”

“Cô cứ đi nhìn trước đi đã. Yên tâm, tôi có thể cam đoan cô tuyệt đối an toàn. Tôi ở ngay đằng sau cô mà.”

Hai người cùng nhau đi tới trước linh vị, giả bộ hoá vàng mã, lén quan sát mấy người bên cạnh, sau đó từ từ rút lui.

“Đều là bạn học của ta mà,” An Tiểu Thiển thấp giọng nói, có vẻ thở phào nhẹ nhõm, “Diệp đại ca ngươi làm ta sợ chết mất, ta còn tưởng có chuyện gì xảy ra.”

Diệp Thiếu Dương hít vào một hơi, nói: “Thế này lại càng phiền toái. Cô còn nhớ rõ, có bao nhiêu bạn học ở lại gác đêm hay không?”

An Tiểu Thiển chậm rãi lắc đầu, “Ta không để ý a.”

Diệp Thiếu Dương quay về phía cô, giơ tám ngón tay, nói: “Tám người, không tính tôi, năm nam ba nữ, tổng cộng là tám người, bây giờ cô nhìn xem, có mấy người?”

An Tiểu Thiển dường như đã hiểu ra cái gì, hô hấp lập tức trở nên dồn dập, nép sát bên người Diệp Thiếu Dương, quay đầu nhìn về phía mấy người đang đốt vàng mã quanh chậu than, lặng lẽ đếm, “Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy, tám……” Thở hắt ra, hường Diệp Thiếu Dương nói, “Đủ tám người mà.”

Diệp Thiếu Dương cười khổ nhìn cô, "Có phải cô bị hù cho mụ mẫm đầu óc rồi hay không, chẳng lẽ cô không tính mình trong đó sao?”

Sắc mặt An Tiểu Thiển bỗng chốc trở nên trắng bệch, hai con mắt trợn to, miệng cũng từ từ há to, giữ nguyên tư thế này nhìn chằm chằm Diệp Thiếu Dương đến hơn nửa phút, hơi thở dồn dập, chân run lẩy bẩy như sắp quỵ xuống, hỏi: “Diệp đại ca, ngươi khẳng định là không nhớ nhầm đấy chứ ?!”

“Tôi đã đếm qua, chắc chắn không nhớ nhầm, hơn nữa mấy sự việc như thế này chẳng thể đùa giỡn, nếu không tuyệt đối nắm chắc, tôi cũng sẽ không nói cho cô biết. Ngồi xuống trước đã...”

Diệp Thiếu Dương đỡ An Tiểu Thiển ngồi xuống đệm hương bồ, đoán chừng nếu không đỡ, thì cô cũng sẽ sớm khuỵu xuống.

“Hai người đang làm gì đó, sao không qua đây?” Một người nữ sinh quay đầu hỏi.

“Ta, ta thấy hơi mệt, muốn nghỉ một lát.” An Tiểu Thiển đáp.

Chờ nữ sinh kia quay đầu đi, Diệp Thiếu Dương thấp giọng nói với An Tiểu Thiển: “Mấy người bạn học về trước đó, không có ai quay lại, nói thẳng ra, tôi hoài nghi vừa rồi cửa bị gió thổi bật ra, đã có quỷ quái vào được, hơn nữa còn biến thành một trong số bạn học đang ngồi phía bên kia……”

Diệp Thiếu Dương thấy cô ngập ngừng, dường như đang muốn nói gì đó, liền mở lời trước: “Đừng mạnh mồm nói trên đời này không thực sự có quỷ hồn, nói thật cho cô biết, tôi là một pháp sư chuyên bắt quỷ, tôi có thể khẳng định, gia hỏa này chắc chắn là một con quỷ.”

An Tiểu Thiển bắt lấy tay hắn, nắm thật chặt, nói: “Vậy ngươi mau bắt nó đi!”

“Đâu có đơn giản như vậy, vừa rồi âm phong thổi tới, thấm đẫm âm khí, hơn nữa trong phòng khắp nơi đều là thi khí, tôi không có cách nào đoán ra nguồn gốc tà khí, thông thiên nhãn của tôi lúc trời tối…… uhm... có nói cô cũng không hiểu, tóm lại hiện tại tôi cũng chưa tìm được biện pháp nào phân biệt ai là quỷ. Mặc dù vẫn còn cách kiểm tra đo lường, nhưng như vậy sẽ bứt dây động rừng, một khi nó biết thân phận đã bị bại lộ, vạn nhất đả thương người, tôi lo sẽ không kịp ngăn cản, không thể mạo hiểm như thế.”

Diệp Thiếu Dương tiến tới một bước giải thích, hiện tại ngoại trừ cô cùng Lâm Vĩnh Xương, sáu người còn lại đều rất đáng nghi, khả năng tập trung của hắn bị phân tán, vạn nhất con quỷ kia động thủ với người bên cạnh, e sẽ không kịp ngăn cản.

Vốn dĩ, nếu là hừng đông hoặc lúc có ánh sáng chan hoà, chỉ cần xem đồng tử của bọn họ một lượt, là có thể tìm ra con quỷ đó, nhưng trước mắt ánh sáng quá mờ, ánh lửa bập bùng, sắc mặt cũng như đồng tử của mọi người nhìn qua không khác nhau là mấy, căn bản không thể phán đoán.

Đối mặt với tình huống này, thân là thiên sư, nhất thời cũng không có biện pháp nào chu toàn.

“Vì thế tôi mới tìm cô lại đây, muốn cô nhớ lại thật kỹ, trong số những người này, ai vẫn luôn ở đâu từ lúc đầu, tôi chỉ biết mỗi Lâm Vĩnh Xương, mấy người kia chẳng quen một ai, không tài nào nhớ được.” Chuyện này trông thì đơn giản, chỉ là nhớ gương mặt của vài người mà thôi, lúc trước Diệp Thiếu Dương cũng không nghĩ tới sẽ phát sinh tình huống, hơn nữa vốn dĩ cũng không quen biết đám người này, cho nên rốt cuộc ai đi ai ở, căn bản hắn không nắm rõ.

An Tiểu Thiển cau mày, từ xa nhìn nhìn mấy người kia, lẩm bẩm nói: “Ta cũng…… không nhớ rõ a, ban ngày tất cả mọi người đều ở đây, buổi tối bọn họ lại cùng nhau đi một lượt, ta…… ta chỉ biết Tiểu Vũ vẫn luôn đi theo ta, còn những người khác thì…… thực sự không chú ý, phải làm sao bây giờ?!.”

“Phải nghĩ cách tìm ra nó càng sớm càng tốt!” Diệp Thiếu Dương nhìn về phía mấy người bên kia, đột nhiên trong đầu nảy ra một sáng kiến, nói: “Tôi có cách!” Quay giải thích một cách đơn giản với An Tiểu Thiển: "Cô đều có số điện thoại của mấy người này đúng không, cô thử dùng di động của tôi gọi cho bọn họ, quỷ có thể biến thành hình người, nhưng sẽ không thể biến ra một cái di động, ai không có tiếng di động trên người vang lên, kẻ đó chính là giả!”

An Tiểu Thiển gật đầu, luống cuống tay chân lấy di động ra, tìm kiếm trong danh bạ điện thoại.

Lát sau chìa ra cho Diệp Thiếu Dương một dãy số, thấp giọng nói: “Là của người mặc y phục màu xanh da trời.”

“Cô đừng nháy máy, cứ để tôi, đừng để bọn họ để ý tới cô,” Diệp Thiếu Dương dùng chính di động của mình để gọi, đợi một hồi, có tiếng chuông di động vang lên trong phòng, cô gái mặc y phục màu xanh da trời rút điện thoại từ trong ra, kết quả điện thoại đã ngắt máy.

Cô gái nhìn màn hình di động, nói: “Số điện thoại từ Thạch Thành, là ai nhỉ?”

Diệp Thiếu Dương lại gọi cuộc thứ hai theo dãy số mà An Tiểu Thiển cung cấp, là di động của một nam sinh tóc húi cua vang lên. Diệp Thiếu Dương lại ngắt máy, gọi tiếp cuộc thứ ba……

Lúc hắn gọi điện thoại, An Tiểu Thiển ở bên cạnh khẩn trương nhìn, sợ di động không vang, kết quả đến người thứ tư thì di động không vang lên thật.

“Tắt máy.” Diệp Thiếu Dương nói.

An Tiểu Thiển hít một hơi thật sâu, hướng nam sinh kia, dùng hết can đảm để nói: “Không phải là Tiểu Hải đâu!”

Diệp Thiếu Dương nghĩ một hồi, di động tắt máy, cũng có thể có khả năng khác, lẩm nhẩm tính số người, nói: “Ngoại trừ Lâm Vĩnh Xương, cô, còn có cô gái áo xanh, hiện tại đã gọi điện thoại cho ba người, một cái không thông, còn hai người nữa chưa gọi, con quỷ đó khẳng định là một trong ba người này..... nếu hai người còn lại đều gọi được, thì nhất định Tiểu Hải có vấn đề.”

An Tiểu Thiển gật đầu, trong lòng vô cùng hồi hộp, hai mắt nhìn chằm chằm vào ba đối tượng khả nghi, cả ba đều đang cúi đầu hoá vàng mã, ánh sáng mờ ảo nêm không nhìn rõ mặt bọn họ. An Tiểu Thiển thực rất sợ hãi lại khẩn trương, nóng lòng muốn biết, rốt cuộc trong ba người này, ai mới là quỷ?

Diệp Thiếu Dương gọi số di động mà cô vừa đưa.... đã thông.
Hai người vẻ mặt ngưng trọng, liếc mắt nhìn nhau một cái, con quỷ chỉ có thể là Tiểu Hải hay người cuối cùng kia!

An Tiểu Thiển tìm số điện thoại của người cuối cùng, tên là Lâm Dập. Khi Diệp Thiếu Dương đang định quay số điện thoại, cửa chính bỗng vang lên tiếng đập cửa, “Nè, ta tới đưa bóng đèn!”

“Tới rồi!” Không biết vô tình hay cố ý mà Lâm Dập ngồi gần cửa nhất, liền đứng lên, đi về phía cửa.

Không xong rồi! Cái tên kia sớm không tới muộn không tới, lại nhằm đúng lúc này, cố tình tới!

Tuyệt đối không thể để Lâm Dập mở cửa!

Diệp Thiếu Dương một bước vọt đến chặn phía trước, đối mặt Lâm Dập xua xua tay, nói: “Hiện tại không thể mở cửa, chờ chút đã.”

Lâm Dập đối mặt hắn, ánh sáng từ chậu than cùng trường sinh đuốc quang đều ở phía sau hắn, mặt bị ngược sáng, cho nên Diệp Thiếu Dương chỉ có thể nhìn thấy đại khái hình dáng, không thể thông qua ánh mắt mà phán đoán thân phận của hắn, nhanh tay gọi vào số di động, Diệp Thiếu Dương áp sát bên tai, nghe thấy vang lên tiếng “tút……”  điện thoại đã thông, nhưng không có tiếng chuông di động vang lên từ người trước mặt.

Chẳng lẽ chuông bị chậm, hay là hắn đã tắt nhạc chuông? Ý niệm này vừa mới xẹt qua trong óc hắn, đột nhiên điện thoại có người nhấc máy, bên kia đầu dây là tiếng một nam sinh còn đang ngái ngủ: “Ai đó...?”

Diệp Thiếu Dương ngừng một giây, che miệng, dùng thanh âm nhẹ nhất có thể, nói vào trong di động nói: “Lâm Dập phải không?”

“Ừ, ta đây, ngươi là ai, có phải Đại Tam không hả, ta đã nói với ngươi rồi, hôm nay Tiểu Lệ không tới, ngươi đừng có hiểu lầm……”

Tiểu Lệ à...? Tin tức không nhỏ a, Diệp Thiếu Dương âm thầm hít vào một hơi, gác máy, hướng mặt nam sinh đối diện nói: “Ngươi là Lâm Dập à?”

“Là ta, sao không cho ta mở cửa hả?”

Diệp Thiếu Dương không trả lời, hỏi: “Di động của ngươi đâu?”

"Lâm Dập" ngẩn ra, sờ sờ túi quần, nói: “Oái, không thấy đâu cả, ngươi biết ở đâu sao?”

“Ở chỗ ta đây.” Diệp Thiếu Dương đưa tay xuống đai lưng, giả bộ lấy đồ định đưa cho hắn....Đúng lúc này, phía sau đột nhiên vang lên tiếng lạch cạch, tiếp đó, cửa bị đẩy ra! Một thanh âm vang lên: “Sao các ngươi lại không mở cửa a, bên ngoài mưa lớn như vậy, ta bị ướt sũng rồi đây này!”

Một trận gió thổi tới, nháy mắt đã thổi tắt mấy cây nến, ngay lập lức mọi thứ chìm vào bóng tối đen kịt, Diệp Thiếu Dương thoáng thấy thân thể “Lâm Dập” bất ngờ lướt nhanh qua phía bên trái của hắn, tình thế cấp bách, nhanh tay quăng một nắm đậu đồng ra ngoài.

Dù trước mắt không nhìn thấy gì, nhưng Diệp Thiếu Dương vẫn nghe được một tiếng kêu rên, cùng với thanh âm  u u vang lên, lập tức vung Câu Hồn Tác quét ngang một đường về hướng phát ra âm thanh, kết quả bị trượt.


(Hết chương)

Comments

Popular posts from this blog

Chương 629

Chương 640-641

Chương 628