Chương 632
DẾ TRŨI
Diệp Thiếu Dương sờ soạng đi về phía chậu than, lấy ra một tấm phù, niệm một đạo Địa hỏa chú, phù chú lập tức sáng lên.
Địa hỏa chính là âm hỏa, gặp được âm phong từ ngoài cửa thổi tới, không những không bị tắt, mà lại càng sáng lên.
Diệp Thiếu Dương dùng ngón tay bắn địa hỏa phù bay đến đống vàng mã cách đó không xa, bỗng chốc bùng cháy, chiếu sáng khắp phòng.
Diệp Thiếu Dương quay đầu lại nhìn, “Lâm Dập” đang giơ hai tay ra, chậm rãi đi tới, mặt hắn bị đậu đồng đánh vào thành vô số lỗ nhỏ, toát ra khói đen, nhìn từ xa giống như bị mặt rỗ, bất quá trông ghê tởm hơn nhiều.
“Vừa rồi sao ngươi không nhân cơ hội mà đào tẩu a,” Diệp Thiếu Dương cười nhạt, “Giờ có muốn chạy cũng không được nữa rồi.”
“Ngươi dám xem vào việc của người khác!” "Lâm Dập" tức giận hừ một tiếng, nhảy bổ về phía Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương một bước lướt qua, lách thân mình, từ đai lưng rút ra Thái Ất phất trần, nhẹ nhàng đập vào mặt "Lâm Dập", giống như bàn ủi, "Lâm Dập" thét lên như lợn bị chọc tiết, kêu gào thê thảm, đưa tay ôm lấy mặt.
“Oái……” "Lâm Dập" toàn thân run rẩy, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ thống khổ, lăn qua một bên.
Diệp Thiếu Dương không truy kích, mà lớn tiếng ra lệnh những sinh viên đó đứng về phía góc tường đằng sau mình, để phòng bất trắc.
Lâm Dập cuối cùng cũng vùng đứng lên, hai tay đưa lên mặt, dùng sức xé rách.
“Lâm Dập!” Một nam sinh không biết đã xảy ra chuyện gì, định tiến lên xem hắn có sao không, liền bị Diệp Thiếu Dương ngăn lại.
“Lâm Dập thật sự không có ở đây, nó là một con yêu quái, biến hóa thành bộ dáng của hắn mà thôi.”
“Ngươi dám yêu ngôn hoặc chúng!” nam sinh kia lớn tiếng mắng, muốn xông tới lý sự với hắn, bị mấy người Lâm Vĩnh Xương giữ chặt, vẫn chưa phục, mở mồm định mắng Diệp Thiếu Dương, kết quả miệng còn chưa kịp mở, đã há hốc mồm, hai mắt trợn tròn nhìn chằm chằm về phía đối diện Diệp Thiếu Dương. Những gì hắn đang nhìn thấy đang phản bác lại hắn: hai tay "Lâm Dập" đưa lên trên mặt mình, không ngừng cào xé da thịt, khuôn mặt đang bình thường bỗng nhiên bị kéo tuột lớp da bên ngoài, máu tươi chảy ròng ròng.
Tất cả mọi người ở đây đều bị cảnh tưởng kinh khủng này doạ tới ngây người, có nữ sinh sợ tới mức chui vào một góc tường, gào thét đến chói cả tai, bất quá màn khủng bố còn ở phía sau: "Lâm Dập" tự cào rách da thịt đầu , giống như sáp nến bị hòa tan, trong nháy mắt đã rớt sạch, đầu lâu "rắc" một tiếng vỡ tung, phun ra một cỗ huyết tương, sau đó là một con quái vật từ hộp sọ chui ra.
Máu tươi đầm đìa, giống như bị lột da thịt xương sống, vươn ra ngoài một đôi càng cứng như sắt, mở to hai mắt tròn xoe, nhìn chằm chằm Diệp Thiếu Dương đầy vẻ oán hận.
Đây là gì vậy.....?
Diệp Thiếu Dương cau mày, quan sát một hồi, xác định được quái vật trước mắt chính là một loại côn trùng ngày thường sinh hoạt dưới mặt đất, cả người dơ bẩn: Dế trũi.
Phàm là sinh linh, đều có thể thành tinh, việc này cũng không có gì kỳ quái, hơn nữa dế trũi trời sinh thích ăn thịt thối, nuốt thi khí, sau khi thành tinh, xem ra lại càng tham lam. Diệp Thiếu Dương nghi ngờ, con dế trũi tinh này có thể là bị thi khí của Lý Hiếu Cường dụ tới, nhưng chắc nó biết có mình là pháp sư ở đây, không dám manh động, cho nên mới theo đuôi Lâm Dập, hút một ngụm dương khí của hắn, sau đó biến thành bộ dáng của Lâm Dập, nửa đêm chạy tới đây……
Con dế trũi tinh này có thể hóa thân thành người, chứng tỏ cũng có chút tu vi, nếu trong tay không có thiên địch của nó là Nộ tình kê linh, hay là pháp sư thì tuyệt đối không dám cùng nó đối kháng. Tuy nhiên, đối với Diệp Thiếu Dương, chỉ cần nó hiện ra chân thân, trực diện chiến đấu, sẽ không có thể gây ra bất kỳ tổn hại nào tới hắn.
Diệp Thiếu Dương không chậm trễ, phi thân tới, một lần nữa vung Thái Ất phất trần, quét một đường về phía dế trũi tinh.
Dế trũi tinh giương càng, có ý ngăn cản, Thái Ất Phất Trần lập tức thuận thế, quấn chặt lấy nó.
“A……” Dế trũi tinh không cam lòng chịu trói, hai càng kẹp chặt, cố sức xé rách đuôi phất trần, tạm thời kháng cự lại linh lực, mở miệng phun ra một cỗ chất lỏng màu xanh, Diệp Thiếu Dương nghiêng người né được, rơi xuống mặt đất, lập tức xèo xèo như axit, bốc thành khói trắng.
“Cũng có bản lĩnh đó, tuy nhiên ngươi dám đến đây diễu võ dương oai, đúng là không biết tìm đường chết.” Diệp Thiếu Dương song thủ hợp chưởng, biến ảo thủ ấn, chỉ thấy đuôi Thái Ất phất trần đột nhiên tách ra, xiết chặt hai càng của dế trũi tinh, chui vào trong hai mắt cùng với miệng của nó.
“Két……” đuôi phất tràn không ngừng luồn lách, đầu của dế trũi tinh bị xé toạc, da tróc thịt bong, dịch lỏng màu xanh toé ra giàn giụa.
Diệp Thiếu Dương rút Mao Sơn diệt linh đinh, đi đến trước mặt nó, tính nhắm ngay đỉnh đầu đâm xuống, chưa kịp động thủ, dế trũi tinh đã lập tức thôi không phản kháng, quỳ rạp trên mặt đất, đối mặt Diệp Thiếu Dương dập đầu lia lịa, có ý đầu hàng, hơn nữa còn vểnh râu, dùng sức khấu lạy ba cái.
Diệp Thiếu Dương biết nó có ý muốn nhận chủ, tạm thời thu hồi diệt linh đinh, rút ra một tấm thí oan phù, dán sau gáy của nó, máu thẩm thấu vào linh phù, ngưng tụ thành một lớp hắc khí dày đặc.
“Ngươi đã giết người, mà không chỉ là một người, giờ lại còn to gan xin ta tha thứ à?” Nói xong, Diệp Thiếu Dương đem diệt linh đinh cắm vào đỉnh đầu dế trũi tinh, máu xanh bắn phọt ra, thân thể nó nhanh chóng héo rút, vô số tinh phách bay ra phía ngoài cửa.
Diệp Thiếu Dương vẽ một tấm địa hỏa phù, ném vào người dế trũi tinh, dùng âm hỏa thiêu đốt nó thành tro, hoàn toàn tiêu tán.
Diệp Thiếu Dương thở dài, xoay người lại nhìn, mấy cô cậu sinh viên kia đang co rúm ở góc tường, chẳng phân biệt nam nữ, ép chặt vào nhau, dùng ánh mắt sửng sốt tới cực độ nhìn mình.
Có cô gái vẫn còn khóc thút thít.
Tên nhân viên đến thay bóng đèn cũng rúm ró cùng một chỗ với bọn họ, tất cả mọi người đều giữ nguyên bộ dáng ngây dại, hơn nửa ngày vẫn không có phản ứng gì.
Diệp Thiếu Dương lấy từ ba lô ra một bó ngưng thần hương, châm lửa đốt rồi cắm vào lư hương, ngưng thần hương được làm từ mấy loại định thần dược liệu, sau khi người hít vào, có tác dụng ngưng thần định hồn.
Đám người này lần đầu tiên nhìn thấy yêu quái, Diệp Thiếu Dương lo lắng bọn họ bị dọa ra tới mất hồn mất vía.
Một lát sau, cảm xúc của mọi người dần ổn định trở lại, An Tiểu Thiển đại diện tiến lên, sợ hãi hỏi Diệp Thiếu Dương: “Bây giờ....không có việc gì nữa chứ?”
“Không sao đâu, yên tâm đi.”
Nhờ có An Tiểu Thiển chấn an, mấy người lúc này mới từ góc tường đi ra.
“Vừa rồi...là cái gì?” An Tiểu Thiển đi tới bên cạnh Diệp Thiếu Dương, hỏi.
“Không nên hỏi nhiều như vậy, đó chẳng phải là thứ các người nên biết, dù sao cũng không có việc gì đâu.” Diệp Thiếu Dương đi tới phía trước chậu than, cho thêm ít tiền giấy, tăng lửa thiêu sạch chỗ tro cốt còn lại đang toả ra yêu khí của dế trũi tinh, An Tiểu Thiển với Lâm Vĩnh Xương cũng chạy đến bên người hắn để hoá vàng mã.
“Trời ạ!” An Tiểu Thiển đột nhiên thét một tiếng chói tai.
Diệp Thiếu Dương theo ánh mắt của cô, lập tức toàn thân căng ra...
(Hết chương)
Comments
Post a Comment