Chương 633-634
LÒ ĐỐT XÁC
Nắp băng quan mở ra, thi thể Lý Hiếu Cường bên trong đã không thấy đâu!
Diệp Thiếu Dương đờ đẫn vài giây, nghĩ lại thi thể nhất định đã thừa dịp đèn bị tắt, mình thì đang tập trung đối phó dế trũi tinh để đào tẩu, thi thể dĩ nhiên sẽ không tự chạy, cho nên nhất định đã xảy ra dị biến nào đó!
Phải tìm ra nó trước đã rồi mới tính!
Diệp Thiếu Dương dùng mũi chân hất một bó tiền giấy vào chậu than, lửa bùng lên, nhờ ánh sáng lan toả xung quanh để nhìn thật kỹ.
Tứ bề trống trải, liếc mắt một cái có thể xác định, thi thể đã không còn trong phòng.
Lúc này, những người còn lại cũng đều phát hiện ra tình huống, vốn đã dần ổn định tinh thần thì giờ lại bị kích động thêm lần nữa.
“Đây không phải là cương thi, mấy người không cần sợ.” Diệp Thiếu Dương an ủi một câu, đi tới trước băng quan, nhìn phía mép quan tài có dính chút thi thủy, kéo dài thành một vệt trên sàn nhà, tới tận chân tường, ra đến ngoài phòng.
Có thi thủy, vậy là tốt rồi!
Diệp Thiếu Dương theo dấu vết thi thủy, lao tới đại sảnh, đi ra bên ngoài, tức khắc ngây người: Tuy mưa đã tạnh, nhưng trên mặt đất vẫn lõng bõng nước, thi thủy kia bị hoà lẫn vào nước, mờ nhạt tới mức không thể nhận ra.
“Má nó!” Diệp Thiếu Dương mắng một tiếng, đột nhiên nghĩ ra, thi thể kia mới đào tẩu không lâu, thi thủy nhất định vẫn còn sót lại, không thể mới đó đã hoàn toàn hòa tan trong nước, vì thế lấy ra lá phù, vẽ vài nét bút, thành một tấm Thái nhất sinh thủy phù, thấm một chút thi thủy, sau đó nhúng vào trong nước mưa, cắt ngón giữa, nhỏ một giọt máu, miệng niệm chú: “Thiên địa vô cực, thái nhất sinh thủy, cấp cấp như luật lệnh!”
Thả lỏng tay, linh phù rơi xuống nước trượt ra ngoài.
Thái nhất sinh thủy phù, chỉ cần có mục tiêu, mặc kệ là sinh hồn người sống hay thi khí của cương thi, đều có thể truy ra hành tung.
Diệp Thiếu Dương triển khai bộ pháp, lao theo Thái nhất sinh thủy phù, chỉ lo chăm chú quan sát linh phù, không để ý tới kiến trúc hai bên dọc đường đi đã thay đổi, qua một dãy phòng ốc, linh phù dừng lại trước một căn phòng. Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu nhìn lên, là hai cánh cửa sắt, trên đó có gắn một tấm biển kim loại, viết 3 chữ: “Phòng đốt xác".
Nhìn về phía cửa sổ, có một ô kính đã bị vỡ nát, trên mảnh kính còn sót lại một ít thịt nát với quần áo, bên cạnh còn có dịch nhầy màu vàng.
Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, nếu không có Thái nhất sinh thủy phù dẫn đường, bản thân mình cũng không thể nghĩ ra nơi này: Phòng đốt xác mỗi ngày thiêu không biết bao nhiêu thi thể, thi khí tồn đọng, đừng nói là một thi thể chưa hoàn toàn hoá thành cương thi, dù có một con Thi Vương ẩn mình ở đây thì cũng rất khó phát hiện ra.
Diệp Thiếu Dương nghĩ thầm, điều này chứng tỏ, kẻ bám vào thi thể Lý Hiếu Cường còn có chút linh trí, trong trường hợp này, tìm một chỗ trốn sẽ dễ dàng thoát kiếp nạn hơn so với chạy trốn, bất quá nhất định nó không hề nghĩ tới, mình lại có pháp lực như vậy, có thể thi triển Thái nhất sinh thủy phù để truy tìm.
Ngẩng đầu nhìn chỗ kính vỡ trên cửa sổ, đặc biệt là những mảnh kính bị vỡ vụn, Diệp Thiếu Dương muốn vào bên trong tìm kiếm, tiến tới định đẩy cửa đi vào, thì phát hiện đã bị khoá chặt, đứng tại chỗ suy nghĩ hồi lâu, quyết định vẽ một đạo huyết tinh phù dán lên cửa, miễn sao thi thể không thể đào tẩu, sau đó xoay người đi ra, định quay về tìm nhân viên trực ban, hỏi hắn lấy chìa khóa mở cửa.
Kết quả, vừa đến nửa đường, thì trông thấy gia hỏa kia đang men theo chân tường đi về hướng bên này, nhìn thấy Diệp Thiếu Dương, lập tức chào đón: “Đại sư, ngươi tìm được thi thể kia chưa?”
Diệp Thiếu Dương không trả lời, hỏi lại hắn: “Ngươi hỏi làm gì?”
“Vừa rồi ta về văn phòng, lãnh đạo gọi điện thoại hỏi thăm mọi việc hiện tại thế nào rồi,” tên nhân viên thần sắc hoảng loạn nói, “Xảy ra chuyện như thế này, ta cũng không biết phải làm sao bây giờ, đại sư, nếu người giải quyết được, xin hãy giúp đỡ a.”
“Giúp...” Diệp Thiếu Dương tiến lên vỗ vỗ vai hắn, cười nói, “Ta giúp ngươi tìm thi thể về là được chứ gì, đi thôi.”
“Tìm ư? Đi đâu mà tìm?” Tên nhân viên giọng run rẩy hỏi.
“Phòng đốt xác, cùng ta đi bắt cương thi nào!”
Tên nhân viên nghe thấy thế, lập tức quỵ gối ngã xuống, “Sao…… sao lại muốn ta đi chứ?”
“Bởi vì ngươi có chìa khóa a.” Diệp Thiếu Dương xốc lấy cổ áo của hắn, một mạch đi tới trước cửa phòng đốt xác, tên nhân viên run rẩy mở cửa, lại định chạy trốn, bị Diệp Thiếu Dương đẩy vào bên trong, bảo bật đèn.
Tên nhân viên sờ soạng tìm công tắc trên tường, ấn đi ấn lại mấy làn đều không có phản ứng, liền bật chiếc đèn pin mang theo bên người chiếu vào, phát hiện dây điện phía trên đã bị đứt, vết cắt còn dính một ít chất lỏng màu vàng.
Thì ra đã bị thi thể kia cắt đứt, vì thế Diệp Thiếu Dương túm cổ áo tên nhân viên, đẩy hắn về phía trước, nói: “Kết cấu bên trong ta không rành, ngươi dẫn đường đi, vừa lúc giúp ta chiếu đèn.”
Tên nhân viên có ý chống đối, Diệp Thiếu Dương đóng lại cửa sắt, sau đó tiến thêm hai bước, quay lưng dựa người vào cửa, nói: “Ngươi có đi hay không, không đi thì ta tự vào, vạn nhất có cương thi qua đây tập kích, đừng có trách ta không kịp cứu ngươi nha.”
Vừa nghe mấy lời này, tên nhân viên đành phải căng da đầu đi tới bên cạnh Diệp Thiếu Dương, dùng đèn pin chiếu tứ phía theo yêu cầu của hắn.
Phòng đốt xác là một đại sảnh, tổng cộng có ba lò hoả táng, giống như ba người khổng lồ đứng giữa đại sảnh, ban ngày máy móc còn hoạt động, vang lên tiếng thiêu đốt xèo xèo tạch tạch, giờ đây một chút thanh âm cũng không có, trong phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ tiếng hơi thở của mình .
Khắp nơi tràn ngập thi khí mà người bình thường khó có thể phát hiện ra, không thể sử dụng pháp thuật tìm thi thông thường, Diệp Thiếu Dương đành phải bảo tên nhân viên giơ đèn pin, đi loanh quanh tìm kiếm từng tấc một, chẳng mấy chốc đã đi hết một lượt, vẫn không thấy bóng dáng thi thể ở đâu.
“Hay là.... nó đã chạy rồi, ta thấy tốt nhất chúng ta nên quay về, rồi từ từ tra xét.” Tên nhân viên run rẩy nói.
Diệp Thiếu Dương nhìn quanh trái phải, phát hiện phòng đốt xác này đúng là không có cửa nào khác, lắc đầu nói: “Chắc chắn thi thể vẫn còn ở đây.”
“Hả....ở đâu cơ?” Tên nhân viên khẩn trương ngó nhìn tứ phía, thất thanh nói: “Không có a?”
“Nếu thi thể không có bên ngoài, vậy khẳng định là trốn trong này……” Diệp Thiếu Dương vừa nói vừa dùng ngón tay chỉ về phía lò đốt xác trước mặt.
Tên nhân viên giật mình sửng sốt, toàn thân lẩy bẩy. Diệp Thiếu Dương xem bộ dáng này của hắn chắc sắp chịu không nổi, liền vẽ một tấm linh phù, dán phía sau gáy của hắn, bảo hắn đứng im trong góc phòng, lấy đèn pin từ tay hắn, đi tới trước lò đốt xác, định xuống tay, nhưng lại bất ngờ dừng lại, hỏi: “Cái này mở thế nào?”
“Phía dưới có một tay nắm, kéo lên là mở được.” Tên nhân viên nuốt nước miếng nói, “Mặt bên còn có một ô cửa nhỏ, dùng để kiểm tra thi thể trong lúc thiêu, ngươi có thể nhìn qua đó, xem bên trong có gì hay không……”
Diệp Thiếu Dương tìm mặt bên, phát hiện đúng là có một ô cửa nhỏ, thông qua một lớp kính dày, dùng đèn pin chiếu vào bên trong, có thể nhìn thấy một cái quan tài kim loại hình chữ nhật, dĩ nhiên chính là nơi chứa thi thể, chẳng có gì bên trong, vì thế đi tới trước lò thứ hai, rọi đèn tìm kiếm nhưng cũng không phát hiện ra cái gì.... như vậy, chỉ còn cái cuối cùng.
Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, đi tới trước lò thiêu số ba, thông qua cửa sổ nhỏ bên cạnh nhìn vào bên trong, vẫn không có gì, trong lòng kinh ngạc tột độ, chẳng lẽ thi thể này không cánh mà bay hay sao?
Diệp Thiếu Dương cúi đầu, nhìn xuống phía dưới chỗ lấy tro cốt, mở nắp, bên trên còn vương một ít dịch nhầy, nháy mắt đã hiểu, thì ra thừa lúc mình kiểm tra hai lò bên cạnh.... nó đã chạy mất tiêu!
Diệp Thiếu Dương hạ đèn pin xuống, lia qua hai bên, đột nhiên cảm thấy tay mình lành lạnh, cúi đầu nhìn thì thấy, là một đống dịch nhầy màu vàng.
Thi huyết!
Diệp Thiếu Dương bất ngờ chiếu đèn pin lên trần lò đốt, ngay lập tức một hắc ảnh từ phía trên lao xuống, dùng sức bóp chặt cổ hắn, rồi đẩy hắn ngã nhào xuống mặt đất, gầm rú hướng về phía hắn bò tới.
Diệp Thiếu Dương nhanh chóng đá một cước vào mặt thi thể, làm nó văng ra xa, sau khi lộn nhào một vòng, lảo đảo đứng dậy, thi thể không lao đến ngay, mà gồng người, tứ chi căng ra, cong thân mình, tạo thành tư thế chuẩn bị tấn công.
Đèn pin rơi trên mặt đất, tuy không thể nhìn rõ, nhưng vẫn miễn cưỡng chiếu sáng một vùng xung quanh, Diệp Thiếu Dương chăm chú quan sát, đúng là thi thể của Lý Hiếu Cường: ánh mắt vẩn đục, lộ vẻ hung tàn, miệng hơi mở ra, dịch nhầy màu vàng chảy ra còn dính một chút ở cằm và răng, làm người ta ghe tởm, thà chết cũng không muốn bị hắn cắn trúng.
Diệp Thiếu Dương nhìn chằm chằm thi thể hồi lâu, xác định hắn không phải cương thi, mà là bị quỷ hồn chiếm cứ thân thể, mượn xác hoàn hồn!
“A……” trong cổ họng thi thể phát ra tiếng gầm rú, chậm rãi đi vòng quanh Diệp Thiếu Dương, hòng tìm ra sơ hở của hắn.
Diệp Thiếu Dương không chút khách khí, rút dây Câu Hồn, lăng không quất về phía nó.
Thi thể kia bỗng nhiên tăng tốc, né được đòn công kích, sau đó bổ nhào đến phía trước mặt hắn.
Diệp Thiếu Dương tay trái bấm pháp quyết, bàn tay chụp vào mặt thi thể, dùng sức đẩy nó ra, tay phải vung dây Câu Hồn quét ngang một đường, thừa lúc thi thể rớt xuống đất, quất vào hai đùi của nó, đánh cho nó ngã nhào trên mặt đất, sau đó lập tức ngửa ra sau, đè lên trên thi thể, chờ thi thể mười ngón chộp tới, lăn người về phía trước tránh né, tay trái vung lên, đem ống mực chuẩn xác đập vào mười ngón tay của thi thể, nhanh tay quấn mấy vòng hồng tuyến... chỉ vài giây sau, pháp kết đã hình thành.
Lúc này, nửa thân trên của thi thể vẫn cố lao tới, há ngoác miệng muốn cắn hắn.
Diệp Thiếu Dương hai ngón tay kẹp một sợi hồng tuyến có xỏ một đồng tiền đúc mẫu cỡ lớn, nhét nhanh vào trong miệng thi thể, sau đó dán một tấm linh phù lên mồm nó, cùng với tiền đúc mẫu và hồng tuyến vòng ra sau mang tai, thít lại sau đầu, dùng sức xiết chặt, kéo nó về phía ngược lại.
Một chân đạp vào lưng, tay phải ném dây Câu Hồn qua một bên, lấy diệt linh đinh, rạch một nhát sau lưng thi thể, lột ra một miếng da hình vuông, tiếp theo lại dùng diệt linh đinh cắt thêm vài nhát nữa thành hình chữ “Hào”, thi huyết tràn ra,
Hai tay giữ hai đầu hồng tuyến, dịch chuyển một lượt dọc theo chữ “Hào”, tạo thành pháp kết.
Lúc này, từ trong cổ họng thi thể đột nhiên phát ra một chuỗi “Răng rắc” tiếng xương cốt vỡ vụn, đốt sống cổ gãy nát, đầu nó ngật ra đằng sau treo lủng lẳng, vẫn cố vùng dậy, hòng thoát khỏi trói buộc.
Diệp Thiếu Dương lập tức kéo đầu thi thể về phía trước mặt mình, hai tay giơ lên, từ vị trí đỉnh đầu thi thể xuống dưới sáu tấc, từ xương sống hướng lên trên hai tấc, tìm đúng vị trí đốt sống cổ, nơi này thường được gọi là “Khảm đầu khẩu”, thời cổ đại khi đao phủ chém đầu, đều phải chém ở vị trí này, một đao chặt xuống, đầu thân hai nơi.
Diệp Thiếu Dương tay trái ghì cổ, ngón giữa tay phải cong lại thành phong nhãn, dùng sức chặt xuống đốt sống cổ của thi thể, tay trái đồng thời xé rách linh phù đang phong bế miệng của nó.
“Á……” Thi thể kêu lên một tiếng, thi huyết bắn phọt ra, đồng tiền đức mẫu cũng văng ra ngoài.
Diệp Thiếu Dương tranh thủ giật lại hồng tuyến, kéo đồng tiền đúc mẫu về tay mình, tay trái đưa lên, dùng linh phù bọc lại đồng tiền, xếp thành hình bát giác, tượng trưng cho bát cực, sau đó cột chặt tơ hồng, mặt trên thắt nút, nhẹ nhàng thở phào một hơi, công việc đã hoàn thành.
Toàn bộ quá trình thu phục thi thể diễn ra một cách suôn sẻ, liền mạch, nói thì lâu nhưng quả thật thời gian xảy ra bất quá chỉ chừng hơn mười giây.
Trên thực tế, đối với Diệp Thiếu Dương mà nói, giải quyết thi thể bị mượn xác hoàn hồn, vốn dễ như trở bàn tay, căn bản không cần phí chút sức lực nào, sở dĩ triển khai lắm thủ đoạn công phu như vậy chỉ vì muốn khống chế con quỷ chiếm đoạt thi thể. Hắn đã nhận ra, quỷ hồn bám trên thi thể Lý Hiếu Cường, tuyệt đối không phải ngẫu nhiên, cảm giác được gia hỏa này có tu vi không tồi, muốn “Bắt sống” nó, nên mới tốn nhiều công sức như vậy.
Đồng tiền đúc mẫu trong tay Diệp Thiếu Dương đột nhiên rung động kịch liệt, hắn khẽ giật mình, gia hỏa này bị Thiên la bát cực phù vây khốn, còn có đồng tiền đúc mẫu ở giữa chấn áp, thế mà vẫn có thể ngang nhiên làm như vậy, thật không tầm thường.
“Đến giờ còn muốn giãy giụa à, có im không thì bảo.” Diệp Thiếu Dương cất đồng tiền đúc mẫu vào trong túi, tạm thời không đi để ý tới nó, thu lại dây Câu Hồn, đi tới phía góc tường, xé tấm linh phù từ trên thân thể bất động của tên nhân viên xuống, nói: “Không có việc gì rồi, đừng có đứng đần ra thế.”
Tên nhân viên kia im lặng một hồi, sau đó quay sang hỏi Diệp Thiếu Dương vài câu, xác định thật sự không có việc gì, lập tức giục hắn rời khỏi nơi khủng bố này.
Diệp Thiếu Dương nhờ hắn hỗ trợ, đem thi thể Lý Hiếu Cường quay về linh đường, tránh khi trời sáng, có nhân viên ra vào, nhìn thấy một khối thi thể nằm trên mặt đất, hai tay còn bị trói bằng hồng tuyến, không biết sẽ nghĩ ra sao... Tên nhân viên kia tuy không muốn tiếp xúc với thi thể, nhưng cũng không dám trái ý Diệp Thiếu Dương, đành phải đi kéo một chiếc giường có bánh xe tới, cùng Diệp Thiếu Dương đẩy thi thể trở lại đại sảnh tế điện.
Mấy người bạn học của Lý Hiếu Cường vẫn còn ở đó, thấy thi thể đã được tìm về, một đám lại run lên, sợ tới mức toàn thân rúm ró, chẳng ra bộ dáng gì.
Diệp Thiếu Dương bảo tên nhân viên tự đẩy xe về, nhưng tên đó nào dám đi, liền ngồi xuống trước chậu than, nước mắt ròng ròng, trong lòng nghẹn ngào, nghĩ thầm: Mình chỉ đưa bóng đèn qua đây, ai ngờ phải trải qua một chuỗi sự kiện khủng bố như vậy……
Diệp Thiếu Dương bị mấy cô cậu sinh viên vây quanh hỏi han, hắn không muốn nói quá nhiều kiến thức về quỷ thần với họ, liền lấy cớ đi nhà vệ sinh, rời khỏi đó cùng với tên nhân viên kia, đến phòng trực ban.
Hắn bảo tên nhân viên đóng cửa lại, không được quấy rầy mình, sau đó ngồi xuống ghế dài, nắm chặt đồng tiền bị bao bởi Thiên la bát cực phù trong tay, niệm một lần chú ngữ, thần thức chui vào bên trong linh phù, là một khoảng trống hư ảo, gặp lại quỷ hồn vừa mới bị mình nhốt lại.
Diệp Thiếu Dương giật mình phát hiện, chân thân của quỷ hồn này là một binh sĩ mặc khôi giáp, nhìn qua chừng ba mươi tuổi, có một hàng ria mép, tướng mạo bình thường, khôi giáp trên người phát ra ánh sáng, hoàn hảo vô khuyết, Diệp Thiếu Dương cẩn thận nhìn kỹ một chút, cảm thấy khôi giáp này được chế tạo từ thép nguyên chất, chóp mũ trên đầu còn có một túm dây tua màu đỏ.
Có thể mặc khôi giáp làm bằng thép nguyên chất, khẳng định không phải binh lính tầm thường, có thể là hạ cấp của một vị quan quân nào đó.
Trên người quỷ hồn này toát ra sát khí cực mạnh, tuy đã bị bắt, nhưng vẫn dùng ánh mắt vô cùng phẫn nộ nhìn Diệp Thiếu Dương, chẳng hề hoảng sợ.
Diệp Thiếu Dương nới lỏng tay, nói: “Ta biết, ngươi là nguyên thần của Đồng Giáp Thi, ta không biết xác chết của ngươi ở đâu, nhưng ta biết, ngươi không thể trở về đó được nữa.”
(Hết chương)
Comments
Post a Comment