Chương 636

CỐ VẤN ĐẶC BIỆT

Diệp Thiếu Dương gật đầu, bảo hắn dẫn đường.

Lưu Ngân Thuỷ đi phía trước, quay đầu lại nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: “Lúc trước ngươi nói trong điện thoại, sự việc xảy ra đêm qua, hoàn toàn là sự thật chứ?”

Diệp Thiếu Dương biết hắn có điều hoài nghi, nhàn nhạt nói: “Ngươi có thể phái người đi điều tra camera theo dõi thì biết.”

Lưu Ngân Thuỷ cười cười, nói: “Camera theo dõi có thể ghi lại quỷ hồn hay sao?”

“Không thể ghi được, nhưng tên kia không phải quỷ, mà là thi thể, camera đương nhiên ghi lại được.”

Tạ Vũ Tình chụp nhẹ bả vai Diệp Thiếu Dương, nói: “Tên lừa gạt, có thứ này cho ngươi, chúc mừng nha!..” Nói xong chìa ra cho hắn một thư mời màu đỏ.

Diệp Thiếu Dương hoài nghi tiếp nhận, mở ra xem một lượt, tức khắc há hốc mồm: Thư mời từ Cục công an, mặt trên giấy trắng mực đen viết, đã chấp nhận đơn xin cấp phép của mình, thông qua khảo hạch, đặc cách mời mình làm chuyên viên cố vấn……

“Xin…… Tôi xin khi nào?” Diệp Thiếu Dương cau mày nhìn Tạ Vũ Tình.

Tạ Vũ Tình chớp chớp mắt, nói: “Là ta giúp ngươi xin, không cần cám ơn, cùng lắm mời ta ăn một tháng bánh bao thịt heo là được.”

Diệp Thiếu Dương vô ngữ nói: “Ai muốn cảm ơn cô, tôi mắng cô còn không đủ nữa là, Đạo gia chúng tôi có quy định, sinh không vào công môn, tự nhiên cô gán cho tôi thân phận này, là có ý gì?”

Tạ Vũ Tình tức giận nhìn hắn, "Chẳng phải ta đã giúp ngươi có một thân phận chính thức, để tiện lợi chủ động trong việc tra án đó sao, có cái này sợ gì người khác không phối hợp.” Nói xong liếc mắt nhìn Lưu Ngân Thuỷ, giật lấy thư mời, gõ lên đầu Diệp Thiếu Dương một cái, “Ngươi cho rằng thứ này dễ có lắm à, mỗi năm chỉ cấp có mấy cái, ta đây được chiếu cố đặc biệt nên mới xin được, đừng có không biết tốt xấu!”

Diệp Thiếu Dương hiểu rõ dụng ý của cô, nhưng vẫn xua tay, lời lẽ kiên định nói: “Tôi biết cô có ý tốt, vất vả lắm mới xin được cái này cho tôi, nhưng thật sự không được, cố vấn của Cục cảnh sát, nghe thì thật oai phong, nhưng nếu bị các đạo hữu biết, còn tưởng rằng tôi dấn thân vào chốn công môn, gièm pha thị thi là tôi tiêu đời, không nên không nên...”

Tạ Vũ Tình cả giận nói: “Thời đại nào rồi, ngươi còn lôi mấy cái truyền thống cũ rích đó ra lải nhải nữa hả.”

“Những gì thuộc về truyền thống, sao có thể nói sửa là sửa.” Diệp Thiếu Dương làm bộ dáng ra vẻ không màng danh lợi.

Trái lại, Tạ Vũ Tình đã nguôi xuống, lạnh lùng nhìn hắn, nói: “Ngươi không cần nói nhiều nữa, mỗi tháng được ba ngàn đồng tiền trợ cấp đó nha, thôi để cho người khác hưởng vậy....”

Diệp Thiếu Dương sửng sốt, “Còn có trợ cấp nữa à?”

Tạ Vũ Tình nói: “Có cũng vô ích, có thể làm ngươi đổi ý sao.... Có điều ta vẫn chưa nói, vị trí này bên ngoài bao người đánh vỡ đầu tranh giành mà không được, đó chỉ là trợ cấp cố định, ngoài ra mỗi lần phá được một vụ án, còn có khen thưởng đặc biệt.”

Diệp Thiếu Dương cau mày, suy tính một lát, có vẻ như đã hạ quyết tâm rất lớn, nói: “Muốn nói này truyền thống đi, tuy tôi muốn tuân thủ, nhưng làm cố vấn cho các người, chính là phá án cứu người, là việc thiên kinh địa nghĩa…… Nếu vậy, tôi cũng không để ý người đời gièm phá, thanh giả tự thanh..... à mà cái đó...... có phải đều được cấp mỗi tháng không?”

Được Tạ Vũ Tình khẳng định lần nữa, nhận thư mời từ trong tay cô, Diệp Thiếu Dương mừng không khép miệng được, một tháng ba ngàn a! Đúng là công việc không tệ, một tháng ba ngàn, một năm ba vạn...không đúng, mười hai tháng...đúng rồi, là ba vạn sáu, suýt tính thiếu mất sáu ngàn... tranh thủ làm một năm, cố gắng chi tiêu tiết kiệm cũng kiếm được ba vạn tiền, hơn nữa mình còn gởi ngân hàng …… mười chín vạn tám hay là mười chín vạn sáu gì đó?

“Diệp tiên sinh thật là có trí khí nha, tình nguyện hy sinh thanh danh bản thân, thực đúng là người xuất gia, từ bi hỷ xả.” Lưu Ngân Thuỷ chứng kiến sự việc vừa xảy ra, càng thêm coi khinh Diệp Thiếu Dương, vỗ vỗ vai hắn, cố ý châm chọc nói.

“Đương nhiên rồi,” Diệp Thiếu Dương không cần nghĩ ngợi, thuận miệng nói một câu: “A di…… không phải, không phải!"  nhanh tay vả miệng, mặc niệm ba lần “Thái Ất tâm kinh“, thỉnh cầu sư tổ tha thứ.

Lưu Ngân Thuỷ âm thầm thở dài, trong lòng càng thêm khẳng định, Diệp Thiếu Dương là tên lưu manh lừa đảo, hơn nữa cũng xác nhận giữa hắn với Tạ Vũ Tình có vướng mắc tình cảm, cho nên cô mới năm lần bảy lượt giúp hắn, nhưng cũng không biết làm sao, hai người này là do tỉnh phái xuống điều tra sự kiện thần quái, mình chỉ có thể phối hợp, vì thế dẫn hai người đi về phía văn phòng của trường ở khu nhà chính.

Muốn biết rõ một số sự việc xảy ra trong trường, đương nhiên là phải đi hỏi lãnh đạo nhà trường trước tiên.

Lúc trước khi Lưu Ngân Thuỷ phá án, đã tiếp xúc qua với mấy vị lãnh đạo trong trường, bởi vậy sau khi điện thoại xác nhận, liền dẫn bọn họ trực tiếp đi đến văn phòng của phó hiệu trưởng.

“Hoan nghênh hoan nghênh,” vị hiệu phó kia mặt mũi tươi cười tiến tới bắt tay, khi nhìn sang Tạ Vũ Tình với Diệp Thiếu Dương, đột nhiên sắc mặt cứng đờ, “Sao.... sao lại là các ngươi?”

Nghe hắn như vậy, Diệp Thiếu Dương mới nhớ tới, gia hỏa này chính là tên hiệu phó lúc trước ở Lệ Phân Viên đã mỉa mai châm biếm, đuổi khéo mình cùng Tạ Vũ Tình.

Nếu nhớ không lầm thì lúc đó hắn kiêu ngạo, tự khai báo tên tuổi... là.....Ngô Hải Binh.....” 

"Ngô hiệu phó, mới đó đã gặp lại rồi ha..." Diệp Thiếu Dương cười nhạt.
“Các người…… là... là nhân viên điều tra do tỉnh phái xuống sao?” Ngô Hải Binh nhìn hai người, vẻ mặt có chút xấu hổ.

Tạ Vũ Tình cười nói: “Ngô hiệu phó, ngươi bảo chúng ta tới tìm ngươi, phải chuẩn bị công văn chứng nhận, giờ đã mang đầy đủ đến rồi, Ngô hiệu phó có muốn xem qua một chút hay không?”

“Không dám không dám, hôm đó chỉ là hiểu lầm thôi, có Lưu cảnh sát giới thiệu, không thể có vấn đề, hai vị……coi như chính thức tiếp nhận án kiện này sao?”

Tạ Vũ Tình nói: “Lưu cảnh sát chỉ đạo, bọn ta hỗ trợ, Diệp tiên sinh là cố vấn đặc biệt.”

Lưu Ngân Thuỷ cười khổ nói: “Các người chỉ đạo là được, ta phối hợp.”
Ngô Hải Binh ân cần mời ba người ngồi xuống, định đi pha trà, Diệp Thiếu Dương bảo hắn không cần khách khí, nói chuyện chính sự quan trọng hơn, Ngô Hải Binh lúc này mới ngồi xuống, trả lời câu hỏi.

Diệp Thiếu Dương đặt vấn đề đầu tiên, chính là về lịch sử toà nhà giải phẫu số 3.

“Khu nhà đó được xây dựng từ thập niên 70, xây theo hình dáng như vậy, đơn thuần chỉ để cho đẹp , những lời đồn đãi ta cũng nghe nhiều rồi, đều là vô căn cứ.” Ngô Hải Binh khoát tay, nói, “Ngay từ đầu, khu nhà đó thực sự đã là phòng học, sử dụng trong thời gian dài đã cũ lắm rồi, nên bỏ hoang, chỉ còn mấy gian phòng ở lầu 1, có lưu giữ một số tiêu bản thi thể.”

Diệp Thiếu Dương âm thầm cười, hỏi vặn lại: “Sao lại bỏ, không dùng khu nhà này, nếu cũ thì có thể tu sửa, hay đập bỏ rồi xây mới? Để hoang mấy chục năm, không thấy lãng phí sao?”

Ngô Hải Binh cười nói: “Bỏ hoang khu nhà này, không phải vì không muốn tu sửa, mà hoàn toàn ngược lại, hồi đó người ta làm việc đều đúng quy chuẩn, không ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, hơn nữa ta nghe nói hồi đó khu nhà này đều dùng nguyên vật liệu tốt nhất để xây, cho tới giờ vẫn còn rắn chắc vô cùng, bỏ hoang không dùng chỉ vì kiến trúc thiết kế đã quá cũ, không phù hợp với các thiết bị dạy học tiên tiến hiện đại.”

“Thế sao vẫn còn dùng để chứa thi thể? Ta nghe nói những thi thể đó cũng đã lâu năm lắm rồi, hiện tại khoa giải phẫu khóa đã không còn ở đó, lưu trữ mấy thi thể này có ích gì?” Diệp Thiếu Dương dựa vào thông tin đám người An Tiểu Thiển cung cấp, đưa ra câu hỏi.


(Hết chương)

Comments

Popular posts from this blog

Chương 629

Chương 640-641

Chương 628