Chương 639
ĐÁNH TAN 3 HỒN 7 PHÁCH
Điều khiến người khác cảm thấy ngạc nhiên chính là: thân của chiếc chuông gió này được kết thành hoàn toàn bằng hồng tuyến, từ trên xuống dưới treo đầy đồng tiền, nhìn qua thực rất độc đáo.
Tạ Vũ Tình nghiêng đầu nhìn một hồi, lẩm bẩm nói: “Đồng tiền với hồng tuyến... chẳng phải ngươi đã nói Lý Hiếu Cường là pháp sư sao, mấy thứ này chắc là do hắn làm, trông đẹp thật, giống mấy thứ hàng thủ công mỹ nghệ.”
Diệp Thiếu Dương cười lạnh nói: “Cô biết cái gì, đây là Oan hồn tán hay còn gọi là dù ma, là một loại pháp thuật giam cầm hồn phách trong dân gian.”
Tạ Vũ Tình vừa nghe bốn chữ “giam cầm hồn phách”, tuy không rõ nguyên do, nhưng lập tức trở nên khẩn trương, đưa mắt nhìn khắp phòng, cái gì cũng không có, quay đầu lại buồn bực hỏi Diệp Thiếu Dương: “Chẳng có quỷ hồn nào hết a?”
Diệp Thiếu Dương lấy từ ba lô ra một lọ nước Thất tinh thảo, phun một ít lên hai mắt của cô.
Tạ Vũ Tình day day hai mắt, sau đó tò mò mở ra, một nữ nhân sắc mặt vàng như sáp nến, đang dí sát trước mặt mình, hốc mắt không có đồng tử, mà chứa hai khối chất lỏng óng ánh như pha lê, hé môi, thè cái lưỡi dài, dường như muốn liếm mặt cô.
“Á...” Tạ Vũ Tình hét lên một tiếng, xoay người nhào vào trong lòng ngực Diệp Thiếu Dương, run lên bần bật, lát sau quay đầu lại nhìn, con quỷ kia đứng dựa phía sau ngạch cửa, toàn thân che kín cửa phòng, giống như đang ghé mặt vào một tấm kính trong suốt, dùng sức lách ra ngoài nhưng không được.
“Nó bị Oan hồn tán giam cầm hồn phách.” Diệp Thiếu Dương nói, định vuốt đầu Tạ Vũ Tình, an ủi một chút, kết quả cảm thấy ngực tê rần, thì ra là bị Tạ Vũ Tình thụi cho một quyền.
“Đều là do ngươi, biết trước mặt có quỷ, còn để ta đi vào, vừa mở mắt đã thấy, cố ý làm ta sợ phải không?!”
“Không trách ta được a.” Diệp Thiếu Dương thực oan uổng, vừa xoa ngực, vừa ấm ức giải thích, “Ba hồn bảy phách của quỷ hồn này đã bị đánh tan, tách rời thành nhiều phần, đây chỉ là một sợi hồn phách mà thôi, quỷ lực rất yếu, ban ngày chỉ có thể phun nước Thất tinh thảo mới nhìn thấy được.”
Tạ Vũ Tình nguôi dần, nép phía sau hắn, nhìn quỷ hồn kia, e dè lo sợ nói: “Chia tách ba hồn bảy phách, có ý gì chứ?”
“Nó vốn là một quỷ hồn, nhưng là bị người ta đánh tan thành mười phần.” Nói xong, Diệp Thiếu Dương cầm một tấm linh phù, nhẹ nhàng dán lên mặt quỷ hồn, nhanh chóng hút nó vào linh phù, hai người quay đầu nhìn khắp phòng, Tạ Vũ Tình tức khắc hít một ngụm khí lạnh:
Trong gian phòng nhỏ hẹp này, có vô số quỷ ảnh: có con đứng trên giường, có con bị treo lủng lẳng dưới quạt trần, có con đang tựa lưng vào tường, mặt hướng về phía buồng vệ sinh, còn có một quỷ hồn lộ ra cái đầu bị kẹt trong bồn cầu……
Tất cả bọn chúng đều ở yên một chỗ, con thì bất động, con thì thả người trôi lơ lửng dập dềnh, giống như sứa đang ngủ đông trong nước....bất quá, chúng chỉ hoạt động trong phạm vi của mình.
Tạ Vũ Tình lấy hết can đảm nhìn lại, gần chục đạo hồn phách này giống nhau như đúc, đều là hình dáng của nữ nhân trung niên vừa nãy: Dáng người cao gầy, không biết mặc y phục bệnh nhân hay là áo ngủ, hai mắt long lanh hai khối chất lỏng, tựa như nước mắt, trông rất kinh khủng.
Chưa biết tu vi bọn chúng thế nào, chỉ cần nhìn thấy đầy phòng quỷ hồn bay lượn như vậy, đã làm cho người ta cảm thấy ghê rợn, hơn nữa hai bên cửa sổ đều bị giấy báo bịt kín, ánh sáng trong phòng u ám mờ ảo, bốc lên một mùi khó ngửi vô cùng.
Tạ Vũ Tình sợ tới mức co rúm lại phía sau, Diệp Thiếu Dương lại cầm lấy tay cô, kéo vào trong phòng.
“Á....!” Tạ Vũ Tình vùng vẫy muốn chạy thoát, nhưng vẫn bị kéo vào, đành phải cắn răng ép sát vào lòng ngực Diệp Thiếu Dương run bần bật.
“Cô đừng có như vậy nữa, người khác không biết còn tưởng tôi đang làm gì cô đó.” Diệp Thiếu Dương buồn bực nói, “Cô nhìn mà xem, hai mắt bọn chúng đã bị thủy ngân phong bế, không nhìn thấy cô đâu mà lo.”
Tạ Vũ Tình xoay người lại nhìn, quả nhiên đám quỷ hồn này đều ở yên một chỗ, lúc này mới bớt sợ, nhưng vẫn cố thụi một quyền vào bụng Diệp Thiếu Đương, oán giận nói: “Lần sau không được ép buộc ta như thế nha……”
Diệp Thiếu Dương khom lưng xoa xoa bụng một hồi, sau đó đứng dậy nhìn quanh tứ phía, phát hiện trong phòng có bốn cái giường, chỉ có một cái hơi nhô lên một chút, ba cái kia đều không như thế, ngoại trừ mớ giấy lộn to dùng, còn lại đều rỗng tuếch, mấy cái ngăn tủ cũng bị mở tung, bên trong trống không.
“Vật dụng nhất định đã được mấy người bạn cùng phòng dọn đi,” Tạ Vũ Tình nói, “Còn đồ đạc của Lý Hiếu Cường chắc bị người của Lưu Ngân Thuỷ lấy về kiểm tra rồi, nếu bọn họ không tìm được sổ nhật ký, ngươi cũng không thể tìm ra đâu.”
“Tôi đâu có nói, sổ nhật ký nhất định phải có trong căn phòng này.”
“Thế thì ở đâu?”
Diệp Thiếu Dương đưa tay chỉ vào một bức hoạ dán trên đầu giường.
Đó hẳn là một tấm tranh tết, trên đó có vẽ một người mắt trợn như báo, đầu đội ô sa.
“Chung Quỳ!” Tạ Vũ Tình buột miệng thốt lên.
“Không tồi a....” Diệp Thiếu Dương nhìn cô một cái, tỏ ý khen ngợi.
Tạ Vũ Tình bĩu môi, “Thế thì đã sao, ai chả biết đây là Chung Quỳ! Chẳng lẽ bức tranh có vấn đề hả?”
Thấy Diệp Thiếu Dương không trả lời, liền xoay chuyển con ngươi, đảo mắt nhìn đám quỷ hồn đang trôi nổi trong phòng, hích Diệp Thiếu Dương một cái, nói: “Ngươi có thể nhanh tay thu bọn chúng lại được không, tuy ta biết bọn chúng không công kích, nhưng nhìn cũng thấy sợ phát khiếp a.”
“Chờ đã, hiện tại thật đúng là chưa thể thu.” Diệp Thiếu Dương lấy notebook ra, lật một trang giấy trắng, vẽ xuống hai hình chữ nhật, một lớn một nhỏ, tượng trưng cho căn phòng và buồng vệ sinh, sau đó bắt đầu tính từ phía cửa vào, tại vị trí quỷ hồn bị mình thu phục trước đó, khoanh một vòng tròn, phía dưới viết: Thai quang - Càn cung.
Tiếp đó dựa theo trình tự, khoanh lại mấy vị trí của quỷ hồn khác, bên dưới đều có ghi chú: Sảng linh - Khảm cung, U tinh - Cấn cung, Thi cẩu - Chấn cung……
Sau khi vẽ xong tất cả, Diệp Thiếu Dương tiến lên, dùng lá phù thu hồn lúc trước, thu lại tám đạo hư hồn còn lại.
Tạ Vũ Tình lúc này mới thở phào, nói: “Bọn chúng vẫn luôn ở đây, sao lúc trước cảnh sát tới điều tra, lại không phát hiện ra chứ?”
“Bọn chúng chỉ là một quỷ hồn bình thường, bị tách ra thành mười phần hồn phách, chẳng có tu vi gì, cảm giác tồn tại cũng vô cùng yếu, người bình thường căn bản không thể phát hiện được, chúng không có bản lĩnh nào làm tổn hại người khác, chẳng qua bị Oan hồn tán định trụ, không thể rời đi mà thôi.”
Tạ Vũ Tình cau mày nói: “Ai đã nhốt đám quỷ hồn này ở đây chứ, Lý Hiếu Cường à, sao hắn làm như vậy?”
Diệp Thiếu Dương mở notebook, xem lại vừa những gì mình vừa ghi chép, dùng ngòi bút đánh dấu, nói: “Vừa vào cửa tôi đã phát hiện, ba hồn bảy phách này sau khi tách ra, bị cố định trên 'Tiểu cửu cung', theo những vị trí khác nhau, còn dư ra duy nhất một con, giống như 'tiên nhân chỉ đường'……”
Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu lên, nhìn về phía bức tranh Chung Quỳ, khẽ mỉm cười, “Cửu tinh diệu thế, thác cử minh nguyệt, hình thành 'Tiên nhân chỉ đường',...chính là bức họa này! Trong đó, nhất định cất giấu thứ chúng ta đang tìm kiếm!”
(Hết chương)
Comments
Post a Comment