Chương 640-641
BẠCH MAO CƯƠNG THI
Tạ Vũ Tình nghiêng đầu quan sát bức hoạ, nửa ngày không tìm ra manh mối, lẩm bẩm nói: “Chẳng lẽ mặt sau bức hoạ có lỗ hổng nào đó?”
Đưa tay định gỡ xuống, Diệp Thiếu Dương vội ngăn lại, lấy từ ba lô ra một lư hương, đặt phía dưới bức hoạ, sau đó châm lửa đốt ba nén đàn hương, cung kính lạy ba lạy, cắm vào trong lư.
Nhìn khói đàn hương bốc lên bức họa, Diệp Thiếu Dương an tâm lui sang một bên, lấy ra tấm phù đã thu quỷ hồn ban nãy, nhẹ nhàng rung lên, một bóng người rơi xuống, ngã trên mặt đất, đúng là nữ quỷ kia, đang ngồi đó run bần bật, hố mắt bị phong bế hai khối thuỷ ngân.
Diệp Thiếu Dương lấy trong túi ra một chiếc chén sứ, đổ nước sạch vào, hóa bùa hoà trong nước, sau đó lại lấy ra một khối hùng hoàng, khuấy một chút, một tay bóp chặt cổ nữ quỷ, dùng bút chu sa chấm nước bùa pha hùng hoàng, nhỏ vài giọt vào hố mắt đầy thuỷ ngân của bà ta.
Nữ quỷ toàn thân run rẩy, há miệng kêu to nhưng không phát ra âm thanh nào, thủy ngân phong bế không chỉ thị giác mà còn cả thần thức, nước bùa pha hùng hoàng tuy hơi sốc, nhưng có thể phá tan thủy ngân.
Chờ sau khi thủy ngân hoá khí tiêu tán, Diệp Thiếu Dương dùng bút chu sa, viết lên gáy bà ta một chữ “Giáp”, niệm một lần Định hồn chú, đem linh lực của tấm phù đánh vào trong cơ thể.
“Á……” Nữ quỷ kêu lên một tiếng đau đớn nỉ non, thủy ngân trong mắt đã tiêu tán hết, xuất hiện hai con ngươi màu xám, đảo một vòng rồi nhìn chằm chằm Diệp Thiếu Dương, lập tức cúi người bái tạ.
Diệp Thiếu Dương hỏi thăm mới biết, nữ quỷ này sinh thời là một phụ nữ bình thường sống gần đây, tháng trước phát bệnh mà chết, quỷ sai chưa kịp tới câu hồn, đã bị Lý Hiếu Cường làm phép câu được, sau đó hóa giải hồn phách, nhốt tại gian phòng này.
Ngoài chuyện đó ra, bà ta không hề biết gì khác, cuối cùng Diệp Thiếu Dương vẽ một đạo Dẫn hồn phù, đưa bà ta xuống Âm Phủ, sau đó đi tới trước bức hoạ Chung Quỳ, dí sát mặt vào xem, phát hiện đáy bức họa có một hàng chữ thảo màu đỏ.
Hai người lập tức nhìn chăm chú, thấy trên đó viết: “Toà nhà giải phẫu, cương thi màu đỏ, cẩn thận!”
Chỉ có một câu, nhưng đã bao gồm vô số thông tin.
“Cái này chính là…… Lời nhắn sao?” Tạ Vũ Tình có chút khó hiểu, hỏi.
“Ngoại trừ lời nhắn, tôi không thể nghĩ được nó là cái gì khác nữa.”
“Có liên quan gì tới cương thi màu đỏ chứ, toà nhà giải phẫu sao lại có cương thi?”
Diệp Thiếu Dương nhún vai, “Làm sao tôi biết được, đã như vậy, chúng ta trực tiếp tới hiện trường xem thì tốt hơn.”
Nói xong định rời đi, Tạ Vũ Tình giữ chặt tay hắn, hỏi: “Chờ chút đã, hiện tại ta vẫn còn chưa hiểu rõ, đây là chuyện gì a, Lý Hiếu Cường sao lại muốn đánh tan hồn phách nữ quỷ kia ra làm mười phần, chữ viết trong bức hoạ Chung Quỳ là như thế nào?”
Diệp Thiếu Dương biết với tính cách của Tạ Vũ Tình, chưa hiểu rõ ràng nhất định sẽ không làm theo, nên giải thích từ đầu tới cuối một lần cho cô nghe: “Con quỷ kia là do Lý Hiếu Cường tùy tiện bắt tới đây, dùng thủy ngân phong bế mắt, lại còn có Oan hồn tán phong tỏa thần thức, sau đó hóa giải ba hồn bảy phách, bày thành bố cục Cửu cung chỉ lộ của Đạo gia, chính là cách làm cho pháp sư có thể để nhìn thấu bí mật bên trong, gây sự chú ý tới sự bất bình thường trong bức hoạ Chung Quỳ……
Chữ trên bức họa, kỳ thật là dùng bột phấn làm từ màng trứng nòng nọc viết lên. Màng trứng nòng nọc tuy vô sắc, nhưng khi bị hun bởi khói của đàn hương sẽ hiện ra chữ viết, trong Đạo gia vẫn luôn sử dụng cách này để viết thư từ bí mật, cho nên khi tôi khám phá ra bố cục Cửu cung chỉ lộ, sau đó lại chú ý tới bức hoạ Chung Quỳ, lập tức nghĩ đến khả năng này, liền dùng đàn hương hun một chút thử xem, ai ngờ đã đoán trúng.”
Diệp Thiếu Dương hơi cau mày, có chút cảm khái nói: “Từ hành vi này suy ra, Lý Hiếu Cường rất có thể là đệ tử Đạo gia, hay môn phái tương ứng, có liên quan tới Đạo giáo, bằng không sẽ không thể hiểu được bố cục Cửu cung chỉ lộ.”
Tạ Vũ Tình nghe xong, lập tức nói ra nghi vấn: “Sao hắn không trực tiếp lưu lại nhật ký ở ký túc xá, lại còn làm cho sự việc phức tạp như thế, có phải vì…… hắn lo nhật ký sẽ lọt vào tay ai đó hay không?”
Diệp Thiếu Dương gật đầu, thở dài nói: “Chỉ có thể giải thích như vậy, nếu đặt mình vào vị trí của hắn mà suy đoán một chút, có thể hắn chết bởi tay tà vật nào đó, trước lúc hy sinh, hắn đã biết rõ bản thân chắc chắn sẽ chết, nhưng vẫn hy vọng có người hoàn thành những việc mà mình chưa làm xong, nên mới câu bắt quỷ hồn, lưu lại manh mối này.
Hắn biết rõ, có thể phát hiện ra bố cục Cửu cung chỉ lộ, đương nhiên là pháp sư, hơn nữa còn phải xuất thân từ Đạo gia danh môn...Nếu người bình thường đi vào, đừng nói nhìn không thấy những hồn phách đó, dù có thấy được, cũng tuyệt đối không đoán ra được ý nghĩa đằng sau bọn chúng.
Cũng giống như bức hoạ Chung Quỳ dán trên tường, nếu không phải là pháp sư như hắn, sẽ không hoài nghi. Còn về Oan hồn tán, từ bên ngoài nhìn vào, cũng chỉ là một chiếc chuông gió có hình dáng độc đáo mà thôi, do đó cảnh sát mới không coi nó là vật chứng mà lấy đi.”
Ánh mắt Tạ Vũ Tình dừng trên Oan hồn tán, cẩn thận suy nghĩ một hồi, nói: “Theo như ngươi nói, hắn nghĩ ra nhiều thứ như vậy để che đậy, khẳng định là một pháp sư khá lợi hại, cho nên mới không dễ nhìn thấu bố cục mà ngươi phát hiện.”
“Chắc là thế, nhưng tôi thật không ngờ, sự tình lại phức tạp như vậy.” Diệp Thiếu Dương thở dài, mình chỉ nghĩ đơn giản là sẽ đối phó với cương thi, dù có liều mạng với ngàn con cũng không sao...nhưng không ngờ quá trình bắt quỷ hàng yêu lần này lại rối loạn lung tung, phải động não suy tính này nọ, sao mà khó vậy chứ?
“Thiếu Dương, ngươi biết đối thủ của ngươi, là cái gì chưa?” Tạ Vũ Tình nhìn hắn, lẳng lặng nói.
Diệp Thiếu Dương quay đầu lại, hỏi: “Cô biết à?”
“Sao mà ta biết được...” Tạ Vũ Tình có chút lo lắng nhìn hắn, “Ý ta là, Lý Hiếu Cường cũng là pháp sư, mà bị chết một cách kỳ quái như vậy, hơn nữa trước khi xảy ra chuyện còn đoán được bản thân sẽ chết…… Điều này chứng tỏ hắn đã nhận ra thực lực của mình thua xa đối phương, không có bất kỳ cơ hội nào trốn tránh…… Vì thế ta đoán, đối thủ lần này nhất định rất lợi hại, ta sợ ngươi đối phó không được.”
Diệp Thiếu Dương nghe xong những lời này, trong lòng cảm thấy ấm áp, nói: “Lợi hại hay không lợi hại, chỉ là phụ, cái chính vẫn là, phải tìm ra nó trước đã. Đi thôi!”
“Đi đâu?”
Diệp Thiếu Dương chỉ chỉ vào mấy chữ màu đỏ trên bức hoạ Chung Quỳ, nói: “Đi tới khu nhà giải phẫu, đánh cương thi!”
Sau khi ra cửa, Diệp Thiếu Dương lại quay trở lại, tháo Oan hồn tán xuống, Tạ Vũ Tình tò mò hỏi: “Ngươi lấy cái này làm gì?”
“Trên này đều là tiền Ngũ Đế, ít nhất cũng mấy chục cái, nếu mua từ chỗ Lão Quách, rẻ nhất cũng là ba đồng một cái, đem cái này về phá ra, tiết kiệm được không ít đó nha……”
Tạ Vũ Tình lập tức ngây người, bất đắc dĩ thở dài: “Có chút lợi cỏn con mà cũng tham! Thiên sư gì mà chẳng có một chút phong thái đại gia.”
Diệp Thiếu Dương hừ một tiếng nói: “Đại gia cái gì, tôi đến cả tiểu gia cũng không bằng, chỉ mỗi mình cô độc ……”
Đi tới toà nhà giải phẫu số 3, Diệp Thiếu Dương không tùy tiện vào ngay, mà cùng Tạ Vũ Tình bàn bạc qua một chút, cảm thấy nếu Lý Hiếu Cường lưu lại di ngôn, nói bên trong toà nhà có cương thi, nhất định không sai, nhưng trước mắt không biết có bao nhiêu con, cấp bậc thế nào.
Bất quá, đối với mấy loại tà vật có thực thể như cương thi, Diệp Thiếu Dương không hể sợ, hơn nữa khu nhà này khá lớn, trên cơ bản không thể tồn tại cương thi quá lợi hại, bằng không sao có thể bị phong bế như vậy.
Hai người đi vòng quanh toà nhà một lượt, thấy cửa chính móc một chiếc khoá lớn, Diệp Thiếu Dương đi tới kéo thử một chút, không mở được, vì thế ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ lầu 2, xem có cách nào vào được hay không.
“Ổ khóa không bị rỉ sét, chứng tỏ gần đây có người đã mở khoá,” Tạ Vũ Tình tiến lên kiểm tra khoá một chút, sau đó lấy di động ra, nói: “Ngươi không cần phải trèo lên trên, ta gọi điện cho Ngô Hải Binh, bảo hắn tới mở khóa.”
Diệp Thiếu Dương vội vàng ngăn cản, nói: “Tên này quá gian xảo, rõ ràng hắn biết rất nhiều chuyện, nhưng lại không chịu nói ra, chúng ta cứ tra ra một số manh mối trước đã, rồi mới đi tìm hắn.”
Tạ Vũ Tình ngẩng đầu nhìn lên trên lầu, bĩu môi, nói: “Vậy ngươi lên đó đi, ta ở đây canh chừng cho ngươi.”
“Tôi đi đánh cương thi, cô định canh chừng cái gì?” Diệp Thiếu Dương trợn to hai mắt nhìn Tạ Vũ Tình, nói: “Cô đi vào đó cùng tôi, giúp tôi chiếu đèn, ngoài ra, có thể chụp lại quá trình tôi giết cương thi, mang về cho cho cấp trên của cô xem, chứng minh đây là một sự kiện thần quái, sau này dễ ăn nói; thứ hai là có thể đưa cho Ngô Hải Binh xem, coi như vả vào mặt hắn mấy cái, làm hắn hết đường chối cãi xảo biện, có thế hắn mới khai ra những gì mình biết nói cho chúng ta nghe.”
Tạ Vũ Tình nghĩ một hồi, gật đầu nói: “Ok, ngươi suy tính rất chu toàn, chỉ có điều……”
Diệp Thiếu Dương chớp mắt, “Cô sợ à?”
“Sợ hãi cái gì, có ngươi ở đây mà. Cái chính là....ta sợ sẽ trở thành gánh nặng cho ngươi.”
“Lần này không giống a, cương thi có hình thể, dù cả toà nhà đều là cương thi, chúng ta cứ yên lặng đi là được.”
Tạ Vũ Tình gật đầu, “Vậy ngươi lên trước đi.”
Diệp Thiếu Dương lấy dây Câu Hồn, quăng lên lan can, quấn vào cột trụ cửa sổ lầu hai đã mở ra một cánh, dật dật thấy không có vấn đề, liền quay sang đưa tay cho Tạ Vũ Tình, nói “Lại đây.”
Tạ Vũ Tình hơi do dự nhưng vẫn đi qua , Diệp Thiếu Dương nắm chặt tay cô, sau đó chạy lấy đà, đạp lên trên bức tường, tay kia dùng sức kéo chặt dây Câu Hồn, đu lên trên lầu, cái này không phải khinh công, chỉ là từ nhỏ đã rèn luyện thân thể, trông hắn dáng người tuy gầy nhưng lại ẩn tàng nguồn năng lượng dồi dào, vác thêm một người cũng không thành vấn đề.
Tạ Vũ Tình thuận thế ôm cổ hắn, vẻ mặt thích thú.... kết quả "bùm" một cái, do Diệp Thiếu Dương không đoán đúng chỗ đáp, làm cho hai người không phải bay vào trong, mà là đâm sầm vào cửa sổ, Diệp Thiếu Dương rơi bịch xuống nền nhà trước tiên, sau đó Tạ Vũ Tình cũng rớt mạnh trên người hắn, Diệp Thiếu Dương gần như sắp hộc máu, rên hừ hừ nửa ngày mới thôi, kết quả thấy Tạ Vũ Tình vẫn còn nằm trên ngực mình, khẽ lay lay cô .
Tạ Vũ Tình ấn vai hắn, ngồi dậy, cưỡi trên bụng, hỏi: “Không có việc gì chứ?”
Diệp Thiếu Dương ngừng một lúc, mới phục hồi cảm giác, phẫn nộ nói: “Cô thử bị đè ở dưới xem, có việc gì hay không. Xuống nhanh dùm tôi, tư thế này mà bị người khác nhìn thấy…… giống cái gì hả”
Tạ Vũ Tình cười hì hì, nói: “Lo làm gì, nơi này ngoại trừ mấy con cương thi, đoán chừng chẳng có ai nhìn thấy đâu.”
Vừa dứt lời, cách đó không xa đột nhiên vang lên một chuỗi âm thanh “Lạch cạch”, giống như có người đi chân trần trên mặt đất, trong không gian tĩnh lặng lại càng nghe rõ, hai người sợ hãi cả kinh, vội vàng đứng dậy, Diệp Thiếu Dương lấy đèn pin từ ba lô ra, đưa cho Tạ Vũ Tình.
Đèn pin bật lên, Tạ Vũ Tình vội vàng chiếu về hướng thanh âm truyền đến, đó là hành lang bên ngoài cửa, thanh âm cũng đã biến mất.
Diệp Thiếu Dương quay lại phía trước cửa sổ, tháo dây Câu Hồn xuống, cầm chặt trong tay, đến bên cạnh Tạ Vũ Tình, bảo cô theo sát mình, sau đó đi ra ngoài cửa.
Tạ Vũ Tình dùng đèn pin chiếu quanh bốn phía, phát hiện đây là một gian phòng nhỏ, bên trong bày ngổn ngang rất nhiều máy tính, thiết bị chiếu phim gì đó, giống như là một kho hàng nhỏ.
“Ta có cảm giác, dường như đang quay về ký túc xá số 4.” Tạ Vũ Tình lẩm bẩm nói.
“Chuyện này so với ký túc xá số 4 còn phức tạp hơn nhiều.” Diệp Thiếu Dương đi phía trước nói, “Ký túc xá số 4 toàn bộ là của Phùng Tâm Vũ, còn nơi này, chỉ là một phần trong chuỗi sự kiện mà thôi.”
Ra khỏi phòng, phía trước là một lối đi nhỏ, thông sang hai bên.
Hai người tạm thời đứng lại, dùng đèn pin chiếu xung quanh, thấy dọc hai bên đường đi đều là phòng học, bên trong còn sót lại một số bàn ghế, nơi nơi bám đầy bụi bặm, nhìn qua đã biết rất lâu rồi không ai lui tới.
Khắp nơi yên tĩnh, không một tiếng động.
Hoàn cảnh này, khiến người ta không tự chủ được mà sinh ra một cảm giác vô cùng áp lực, liên tưởng đến tiếng bước chân thần bí vừa rồi, không thể đoán được nơi nào ẩn chứa nguy hiểm, càng làm Tạ Vũ Tình sợ hãi.
“Chúng ta…… đi sang bên kia hả?” Tạ Vũ Tình nép vào phía sau ở Diệp Thiếu Dương, hạ giọng hỏi.
Diệp Thiếu Dương không lên tiếng, cởi bỏ ba lô, lấy ra một bao gạo nếp, quăng về phía tiếng bước chân truyền đến, gạo nếp vừa rơi xuống đất, chỉ nghe "xèo" một tiếng, lia đèn pin chiếu qua, có thể thấy gạo nếp đang toát ra khói đen.
Nhưng do gạo nếp bị phân tán, nên nhìn không ra hình gì.
Diệp Thiếu Dương liền rút ra Thái Ất phất trần, quét một đường về phía hắc khí xung quanh gạo nếp, trong miệng lầm rầm niệm chú ngữ: “Thái thượng lão quân cấp cấp như luật lệnh! Thiên thụ thần uy, tát đậu thành binh!"
Đầy đất gạo nếp, Thái Ất Phất Trần quét qua, lăn qua lộn lại mấy lượt, gặp phải hắc khí, liền dừng lại, phát ra thanh âm "u...u..." không dứt bên tai, chưa đến nửa phút đồng hồ, gạo nếp đã bị hắc khí bám lấy, tạo thành mấy vết tay chân, dịch nhầy còn vương vãi, trông thật kinh tởm.
“Cái này là…… là do người bò trên mặt đất.” Tạ Vũ Tình vốn là hình cảnh, đối với mấy loại dấu vết này, liếc mắt một cái đã đoán ra chân tướng, trong đầu liền liên tưởng tới: Một người toàn thân trơn bóng, tứ chi nghều ngào, bò sát mặt đất……
Bất chợt rùng mình một cái, nhưng không hề nghĩ là sẽ chạy, theo bản năng của cảnh sát có nghiệp vụ, tiến lên phía trước nghiêm túc xem xét một hồi, nói: “Hướng đi xuống dưới lầu...”
Diệp Thiếu Dương đến bên cạnh, so bàn chân của mình một chút, nói: “Vết giày còn lớn của tôi.... là một nam nhân.”
“Nam nhân?” Tạ Vũ Tình nói.
“Nam cương thi, nói như vậy được rồi chứ.” Diệp Thiếu Dương trợn mắt, quan sát ngón chân, gãi gãi cằm, nói: “Là một thây ma.”
Tạ Vũ Tình lập tức tò mò hỏi: “Làm sao biết được?”
Diệp Thiếu Dương chỉ vào dấu mấy ngón chân, nói: “Ngón tay với ngón chân cương thi không giống như con người: bắt đầu từ ngón chân, qua mỗi lần biến dị, sẽ dài ra thêm một chút, tang thi có một ngón chân dài, linh thi có hai ngón, cô xem vết chân này có ba ngón dài khác thường, chứng tỏ là của một thây ma, hay còn gọi là Bạch Mao cương thi.”
Nhẹ nhàng lắc đầu, nói: “Thật không ngờ trong khu nhà này, lại có Bạch Mao cương thi tồn tại, phải cẩn thận hơn mới được.”
Dấu vết Bạch Mao cương thi xuống dưới lầu, hai người Diệp Thiếu Dương liền bám theo, xuống đến hành lang lầu một, do tất cả cửa sổ đều bị phong bế, khắp nơi là một mảng đen kịt, yên tĩnh không tiếng động, mùi fooc-môn ngập tràn nồng nặc.
Chỉ nghĩ tới chỗ này có một con Bạch Mao cương thi, không biết đang trốn ở đâu, Tạ Vũ Tình vô cùng khẩn trương, dùng đèn pin chiếu qua lối đi nhỏ hai bên, đang muốn hỏi nên đi hướng nào, đột nhiên, trong không gian yên tĩnh truyền đến một tiếng “Bõm”, tựa như có người nhảy vào trong nước.
Tạ Vũ Tình lập tức tim đập thình thịch.
(Hết chương)
Comments
Post a Comment