Chương 643
TAI NẠN NGOÀI Ý MUỐN
“Làm sao tôi biết được.” Diệp Thiếu Dương gãi đầu, thi thể lớn như vậy, notebook có thể giấu ở đâu nhỉ? Dù thế nào chăng nữa, phải cởi bỏ quần áo của nó ra trước đã.
Nói xong, dùng Đinh Diệt Linh đinh cắt bỏ quần áo, hai người lập tức cau mày, trong lòng ghê tởm không thôi: trên bụng thi thể có ít nhất hơn mười vết cắt mổ đã bị khâu lại, giống như con rết, ngang dọc đan xen, nhìn qua vô cùng kinh khủng.
“Thi thể này, lúc trước chắc đã được dùng để thí nghiệm giải phẫu nhiều lần.” Tạ Vũ Tình nói, “Bởi tiêu bản xác chết có hạn, sau mỗi lần giải phẫu sẽ khâu vào, lần sau lại cắt chỉ, nhưng miệng vết mổ bị cắt ra khâu lại nhiều lần sẽ bị nát, cho nên phải rạch chỗ khác, trên đây có hơn mười vết cắt mổ, chứng tỏ ít nhất cũng bị giải phẫu hơn trăm lần rồi.”
Diệp Thiếu Dương lắc đầu bất đắc dĩ, nói: “Những người này cũng thiệt là...giải phẫu thì giải phẫu, sao phải dùng chỉ đen, khâu lên da trắng trông rất tương phản, thật là khó coi.”
“Dù sao cũng là người chết, ai quan tâm nó đẹp hay xấu.” Tạ Vũ Tình đẩy hắn ra, “Nhân lúc đám cương thi này còn chưa tỉnh, ngươi mau chóng tìm xem, notebook ở đâu a.”
Diệp Thiếu Dương hạ đèn pin xuống, nhìn trên bụng thi thể, bỗng nẩy ra một ý tưởng: di ngôn của Lý Hiếu Cường không nói notebook nhất định ở trên người cương thi, có thể hắn đã để lại manh mối nào đó. Nghĩ vậy liền kiểm tra mặt trước thi thể, không phát hiện được gì, đang muốn lật úp lại, đột nhiên nghe thấy Tạ Vũ Tình kêu to: “Cẩn thận!”
Diệp Thiếu Dương vừa ngẩng đầu lên, hai tay cương thi đã vươn ra, bóp chặt cổ hắn.
Diệp Thiếu Dương đột nhiên tim co thắt lại.
Loại cương thi cấp thấp này, thủ đoạn công kích chỉ có cắn hay tóm người, trong điển tịch Đạo gia về đối phó cương thi, có một câu thế này: "Không kiêng kị gì, chỉ kị gần người".
Ý là: đối phó bất cứ loại cương thi nào, cũng không thể để nó bắt được, bởi dù là cương thi cấp thấp, nhưng sức lực của nó mạnh mẽ vô cùng, có thể dùng tay xé tan quỷ yêu không chút trở ngại, hoàn toàn không phải thứ mà con người có thể chống lại....Vì thế sau khi bị cương thi túm cổ, Diệp Thiếu Dương sợ tới mức hoảng hốt, trong lúc tình thế cấp bách liền dùng dây Câu Hồn, quấn mấy vòng trói hai tay thi thể, dùng sức siết thật chặt.
Cương thi vẫn bóp cổ Diệp Thiếu Dương không chịu buông, cố giằng sang hai bên, làm dây Câu Hồn căng ra, dây Câu Hồn được luyện thành từ khối sắt đen trong liệt hỏa địa ngục, vô cùng rắn chắc, đừng nói là cương thi bình thường, đến cả Thi Vương cũng không thoát được.
“Thế nào hả, không giằng ra được sao?” Diệp Thiếu Dương cười cười, tay phải chụm lại thành mắt phượng, dùng sức đập vào khớp xương hai khủy tay của nó.
“Rắc rắc” hai tiếng, hai tay cương thi vô lực buông thõng, Diệp Thiếu Dương nới dây Câu Hồn, nhẹ nhàng thở phào một hơi, vừa định vẽ phù định trụ cương thi, từ từ kiểm tra thân thể nó, thì đột nhiên nghe thấy tiếng rào rào phát ra từ trong bể chứa xác, cúi đầu nhìn xuống, mặt nước vốn tĩnh lặng đột nhiên lăn tăn dập dềnh.
Diệp Thiếu Dương vội vàng dán một lá bùa trước mặt cương thi, sau đó đứng trên bệ xi-măng, cúi người nhìn xuống bể, nước trong đó bỗng hình thành lốc xoáy, hấp dẫn sự chú ý của Diệp Thiếu Dương, chăm chú quan sát thì thấy giữa lốc xoáy này, mơ hồ lơ lửng một mớ tóc, Diệp Thiếu Dương mở to hai mắt, muốn nhìn rõ hơn, đột nhiên "Bùm" một tiếng, từ trong nước đột nhiên vươn ra hai cánh tay, tóm lấy hai chân của hắn, dùng sức lôi xuống phía dưới.
Trúng kế!
Diệp Thiếu Dương té ngã trên bệ xi-măng, trong lúc tình thế cấp bách, hai tay cố sức bám chặt mặt bệ, nhưng cánh tay kia sức lực vô cùng lớn, chỉ trong vài giây, tay hắn đã trở nên vô lực, đành phải buông ra, hai chân bị kéo tuột vào trong bể.
Làn da vừa tiếp xúc với dung dịch fooc-môn, lập tức phồng rộp lên, Diệp Thiếu Dương cũng không rảnh lo cái này, liên tục quất dây Câu Hồn Tác trên mặt nước, định quấn vào bệ giải phẫu đối diện, kết quả đánh trượt trên nền đất, không cuốn được cái gì, cả người tiếp tục bị lôi vào trong bể.
Thật đúng là hoạ vô đơn chí, mấy con cương thi đang trôi lềnh phềnh trong nước đúng lúc này đã sống lại, bơi lóp ngóp về phía hắn. Do hai chân bị tóm, Diệp Thiếu Dương không thể di chuyển, nếu bọn chúng cùng nhau xông tới, căn bản không có cách nào phản kích, đến lúc đó không phải bị chết đuối hay bỏng chết, thì cũng sẽ bị lũ chúng nó phanh thây tan xác.
Giữa tình thế ngàn cân treo sợi tóc, dây Câu Hồn trong tay đột nhiên căng ra, ngẩng đầu thì thấy, Tạ Vũ Tình đang nắm chặt cuối dây Câu Hồn, sau đó phi nhanh buộc vào một bên bệ giải phẫu, bốn chân bệ giải phẫu được chôn xuống đất, vô cùng rắn chắc, sau khi buộc dây Câu Hồn, Tạ Vũ Tình một bước nhảy lên bệ xi-măng, hướng về phía Diệp Thiếu Dương, dứt khoát bắn hai phát súng vào đôi tay kia, kết quả do khẩn trương, chỉ bắn trúng một phát, bàn tay này lập tức buông một chân Diệp Thiếu Dương ra, co rút trở lại.
Cánh tay còn lại vẫn tiếp tục tóm chân Diệp Thiếu Dương, kéo hắn xuống nước. Diệp Thiếu Dương một chân trụ trên mặt đất, gắng sức giằng co, một tay bắt lấy dây Câu Hồn, cố giữ chặt, tay kia rút Thất Tinh Long Tuyền Kiếm từ sau lưng, một kiếm bổ xuống cánh tay đang giữ chân mình.
“Long Tuyền sát địch!”
Bảo kiếm theo lệnh bổ xuống, nhẹ nhàng chặt đứt cổ tay, đúng lúc này có hai con cương thi bơi tới bên người Diệp Thiếu Dương, định nhào lên vồ đầu hắn.
“Pằng... pằng!” Tạ Vũ Tình bắn tỉa hai phát, đánh rớt hai con cương thi xuống nước, hướng Diệp Thiếu Dương hô: " Lên nhanh!”
Diệp Thiếu Dương vội vàng bật dậy, đúng lúc này, hắn cảm giác được một cổ lực lượng cường đại, từ phía sau mình đánh úp lại, không cần phải nói, khẳng định là con cương thi vừa bị mình chặt đứt một bàn tay, Diệp Thiếu Dương trong lòng chấn động, không ngờ gia hỏa này sau khi bị thương lại ngay lập tức phản công, tu vi quả thực không tầm thường.
Nếu ở trên đất bằng, hắn sẽ không chút do dự xoay người phản kích, nhưng hiện tại…… nửa thân hắn còn đang chìm trong nước, bị sóng nước xô đẩy không thể đứng vững, căn bản không cách nào dùng toàn lực, hơn nữa bên người còn có cương thi vây quanh, đặc biệt là có một con đối diện, vừa lúc chắn đường, hai tay vươn ra, bổ nhào về phía hắn.
Trong lúc tình thế cấp bách, Diệp Thiếu Dương né người tránh đòn công kích, sử dụng Niêm thi quyết, đánh vào mặt con cương thi đối diện, dùng pháp lực giữ chặt lấy nó, sau đó thuận thế lôi kéo, nhờ phản lực, thân thể bất ngờ vọt về phía trước, sau đó buông tay ra, làm cho con cương thi bị bật về phía sau.
Cỗ lực lượng kia lập tức đánh lên người cương thi, bùng nổ, trực tiếp biến nó thành một đống huyết nhục, ngoài ra còn đẩy Diệp Thiếu Dương lên trên bệ xi-măng, chật vật lăn một vòng trên mặt đất.
Vội vàng lảo đảo đứng lên, quay đầu lại nhìn, thấy bệ xi-măng vương vãi toàn thi huyết với thịt nát, còn gia hoả truy kích mình, thì "bùm" một tiếng, rơi vào trong nước.
Diệp Thiếu Dương chỉ thoáng nhìn được một mảng màu đỏ, lập tức đã không thấy tăm hơi đâu nữa, tức mình mắng một câu: “Má nó, không ngờ lại lợi hại như vậy, hù chết ta mất.”
“Ngươi có làm sao không?” Tạ Vũ Tình vọt tới trước mặt hắn, quan tâm hỏi.
“Bị nước thuốc bắn lên người, hơi đau một chút thôi, không có gì to tát đâu.”
Tạ Vũ Tình nghe vậy cũng tạm yên lòng, nói: “Vừa rồi ta nhìn thấy vật đó, toàn thân đỏ bừng, có hình dáng một con người, nó là gì vậy?”
(Hết chương)
Comments
Post a Comment