Chương 645
HOÁ THI HOÀN
Tạ Vũ Tình thấy tình cảnh như vậy, cau mày hỏi: “Ngươi định làm gì?”
“Làm Tứ huyết hóa thi hoàn, lấy máu của bốn loại dã thú trộn lại với nhau, dùng để luyện hóa.” Diệp Thiếu Dương nói, châm lửa đốt một lá phù, khuấy vào trong chén nước bên dưới.
“Máu của bốn loại dã thú? Ban nãy chỉ thấy ngươi cho vào có một loại a?”
“Cô nghĩ thế nào hả!” Diệp Thiếu Dương trợn mắt lườm Tạ Vũ Tình một cái, nói: “Hiện tại tìm đâu ra máu bốn loại linh thú, đành phải dùng máu thiên sư của tôi thay thế a.”
Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu nhìn, Bạch Mao cương thi vẫn quỳ rạp trên mặt đất, không ngừng thổi nến, mới đó đã thổi tắt một cây, cây thứ 2 cũng đang leo lét, sắp tắt đến nơi.
“Á....không hay rồi!” Tạ Vũ Tình chụp một cái lên vai Diệp Thiếu Dương, ngón tay chỉ về phía bể chứa xác, một con cương thi đang bám thành bể, bò lên, sau đó là con thứ hai, thứ ba…… Một đám đều là tiêu bản xác chết dùng trong thí nghiệm giải phẫu, hiện tại đã hoá thành thi ma.
Trước đó chúng đã thức tỉnh, nhưng không hiểu sao đến giờ mới bò ra. Diệp Thiếu Dương cũng sớm đoán được chuyện này sẽ xảy ra, nên vội vàng nói với Tạ Vũ Tình: “Bây giờ tôi không thể dừng lại, bằng không coi như uổng phí hết công sức, cô giúp tôi đối phó chúng nó trước đã!”
“Ta…… Đối phó kiểu gì đây?” Tạ Vũ Tình thấy cương thi như vậy, có chút hoảng loạn.
“Dùng súng chu sa của cô mà bắn a, chúng nó đều là cương thi cấp thấp, rất dễ đối phó. Cô đã quên lần trước khi đánh Phùng Tâm Vũ, đã đối phó cương thi như thế nào sao?!” Diệp Thiếu Dương vừa luyện dược, vừa nói, “Trong ba lô của tôi có hai bao gạo nếp, cô cũng lấy luôn đi, còn đinh diệt linh nữa, cứ tự linh hoạt mà sử dụng, cô làm được mà.”
Tạ Vũ Tình làm theo lời hắn, lấy mấy thứ đó ra, hít sâu một hơi, rút súng, bắt đầu bắn về phía cương thi.
Bởi khoảng cách khá xa, một phát súng căn bản không giết được chúng, phải bắn vài phát mới có thể ghim chu sa lên đầu cương thi, tuy nhiên cô vẫn cảm thấy khá an tâm bởi vì: giữa thành bể và vách tường hình thành một lối đi nhỏ chừng ba mét, cương thi cũng không phải quỷ, không thể xuyên tường, cho nên đành phải xếp hàng đi qua lối nhỏ này, khiến Tạ Vũ Tình có thể lần lượt bắn hạ từng con.
Một bên do có bệ xi-măng “chặn ngang”, lại có gạo nếp rải xung quanh nên chúng không dám tiến tới.
Tạ Vũ Tình nhanh chóng nhập tâm chiến đấu, thấy bên này lũ cương thi đang dần áp sát, liền nghĩ ra một biện pháp, mở bao gạo nếp, rắc đầy xuống sàn, chúng nó muốn tới chỗ cô nhất định phải qua lối này, cương thi dẫm phải gại nếp, hai chân lập tức bị thiêu "xèo xèo" đến bốc khói, động tác cũng chậm dần.
Tạ Vũ Tình một lèo tiêu diệt hơn chục con, sau đó quay lại nhìn, thấy vô số cương thi đang không ngừng bò từ trong bể ra ngoài…… vô cùng kinh ngạc, thì ra mấy con cương thi này chỉ là trôi nổi trên bề mặt, dưới nước còn có rất nhiều
“Ta sắp hết đạn rồi, ngươi thế nào a!” Tạ Vũ Tình kêu to.
“Nhanh thôi, cố cầm cự thêm chút nữa.” Diệp Thiếu Dương một tay dùng hoả phù đốt dưới đáy, một tay không ngừng xoay chén, chất lỏng màu đỏ bên trong đã cô đọng lại gần giống óc đậu phụ, còn thiếu chút nữa thì xong……
Diệp Thiếu Dương quay đầu lại nhìn, ngoài cửa, Bạch Mao cương thi đã thổi tắt sáu ngọn nến, chỉ còn duy nhất ngọn cuối cùng.
Mồ hôi lạnh từ thái dương của Diệp Thiếu Dương chảy xuống, tình huống trước mắt vô cùng bi quan…… Bản thân hắn cùng Bạch Mao cương thi kia, đang đua nhau về thời gian!
“Phù……” Bạch Mao cương thổi mạnh một hơi, ngọn nến cuối cùng cũng tắt!
“Ngoao!” Bạch Mao cương thi rít lên một tiếng, hai tay bắt lấy hồng tuyến quấn quanh thân nến , dùng sức kéo mạnh, đánh bay mấy cây nến vào bên trong phòng.
Diệp Thiếu Dương vội phi thân vọt tới, dùng chân đá vào cánh cửa, cửa bất ngờ sập lại, kết quả bị Bạch Mao cương thi dùng sức va chạm, cửa gỗ liền dập nát! Hai tay Bạch Mao cương thi bám lấy khung cửa, há mồm phun một cỗ thi độc màu xanh biếc về phía Diệp Thiếu Dương.
“Thiên địa hư hóa kính!” Diệp Thiếu Dương một tay cầm chén, tay kia đánh ra một đạo linh phù, vươn tay khuấy động, biến hóa pháp ấn, hình thành một đạo kết giới vô hình, ngăn cản thi độc.
Bạch Mao cương thi một chưởng đánh tới, phá vỡ kết giới, tiếp tục lao tới đánh Diệp Thiếu Dương.
Chất lỏng trong chén vẫn chưa hoàn toàn cô đọng, Diệp Thiếu Dương chỉ có thể một tay cầm chén, xoay người chạy, tranh thủ hà hơi liên tục vào trong chén.
Căn phòng chỉ có bao lớn, Diệp Thiếu Dương không còn cách nào, đành phải nhảy lên bệ xi-măng, chạy lòng vòng khắp nơi.
Bạch Mao cương thi cũng chạy quanh bể chứa xác, truy bắt hắn.
Chạy đến cạnh mấy con cương thi bình thường, Diệp Thiếu Dương liền lọt vào thế vây công, vội thi triển Mao Sơn lăng không bộ, đạp lên người cương thi, đến lúc nó lồm cồm bò dậy, thì hắn đã vọt lên bệ xi-măng, Bạch Mao cương thi phía sau cũng vừa chạy tới.
Đối với mấy con cương thi ngáng đường, Bạch Mao cương thi tỏ ra vô cùng tàn bạo, không niệm chút tình đồng loại, tóm lấy một con trước mặt, dùng hai tay, nhẹ nhàng xé toạc thành hai mảnh, ném văng ra, sau đó tiếp tục lao tới, đánh bật mấy gia hỏa cản đường...tuy nhiên, vừa mới đến nơi thì Diệp Thiếu Dương đã đi vòng tới phía đối diện, quay đầu, hướng nó cười hắc hắc.
“Ngoao!” Bạch Mao cương thi tiếp tục đuổi theo lòng vòng, Diệp Thiếu Dương vẫn ôm chén tiếp tục chạy, cứ thế vài vòng, Bạch Mao cương thi không đuổi theo hắn nữa, ngược lại bị hắn dẫn dụ, giết không ít cương thi bình thường, Tạ Vũ Tình đã lui ra ngoài cửa từ lúc nào, giao lại chiến trường cho Diệp Thiếu Dương.
Bạch Mao cương thi không đuổi kịp hắn, tức đến hộc máu, lũ cương thi kia thì bị nó đánh cho te tua, bộ dáng thật nực cười. Diệp Thiếu Dương kiểm tra trong chén, thấy chất lỏng đã hoàn toàn cô đọng, vì thế đứng lại, dùng ngón tay móc lấy một chút, vê vê thành viên tròn, sau đó dùng phù bao lại, nhổ xuống mấy sợi tóc của mình, cuốn vào linh phù……
“Cẩn thận!” Tạ Vũ Tình thét lên kinh hãi.
Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu lên nhìn, Bạch Mao cương thi lần này đã tỏ ra thông minh hơn, không hề lòng vòng truy bắt hắn nữa, mà phi thân từ bên kia bể xác bay qua đây, gần như đã tới sát mặt.
Diệp Thiếu Dương không dám chậm trễ, lập tưc đưa tay đánh ra tám đồng tiền, thành hình phương vị bát quái, linh quang loé lên, đánh thẳng vào mặt Bạch Mao cương thi.
Bạch Mao cương thi thét lên một tiếng, vung tay, giận giữ chụp tới, trong nháy mắt đã đánh bay tám đồng tiền, rơi xuống bệ xi- măng trước mặt Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương tay trái cầm Hoá thi hoàn, tay phải rút ra Thất Tinh Long Tuyền kiếm, xông tới phản kích.
Long Tuyền kiếm tuy là Đạo môn chí bảo, nhưng Bạch Mao cương thi có tu vi mấy trăm năm cũng không phải vừa, vung hai tay lên, không ngừng tấn công, thi khí màu đen từ tay toát ra, chống lại kinh lực của Long Tuyền kiếm, Diệp Thiếu Dương vừa đánh vừa lui, tìm kiếm sơ hở, Long Tuyền kiếm bỗng nhiên phát lực, xuyên thấu thi khí, vèo một cái đã chém vào vai Bạch Mao cương thi, rạch sâu một đường.
“Ngoao……” Bạch Mao cương thi há to miệng, rống lên một tiếng thảm thiết.
Diệp Thiếu Dương nâng tay trái, định nhân cơ hội này nhét Hoá thi hoàn vào trong miệng nó, không ngờ Bạch Mao cương thi vô cùng hung hãn, kìm nén đau đớn, mạo hiểm giơ hai tay bất ngờ bắt lấy Long Tuyền kiếm, sau đó giật mạnh, khiến Diệp Thiếu Dương lảo đảo một phen, trong lúc tình thế cấp bách, hắn cắn đầu lưỡi, phun một ngum máu lên hai tay Bạch Mao cương thi, một luồng hắc khí lập tức toát ra.
(Hết chương)
Comments
Post a Comment