Chương 652
GIẢ DẠNG QUỶ SAI
Trên bút ký viết tiếp:
"Lúc đầu ta cũng thấy khó hiểu, nhưng sau khi tiến hành điều tra thì phát hiện, con cương thi này với lũ cương thi trong thi sào không phải cùng một nhóm, tác dụng của nó, chắc là để bảo vệ thi sào: Phòng ngừa cương thi bên trong ra ngoài, cũng như phòng ngừa người ngoài xâm nhập, mở ra phong ấn.”
Diệp Thiếu Dương đọc đến đây, trong lòng bừng tỉnh, thì ra con Bạch Mao cương thi kia có tác dụng bảo hộ…… Nhưng...là ai đã nhốt nó tại lầu 1 toà nhà giải phẫu?
Đoạn văn tự phía dưới đã cho hắn đáp án:
“Đâu đó ở lầu 1 toà nhà giải phẫu, có tồn tại một phong ấn, được dùng để phòng ngừa Bạch Mao cương thi ra ngoài đả thương người, ta đã điều tra qua, nghi ngờ đây chính là việc làm của nhà trường.
Khu nhà giải phẫu số 3, ngay từ lúc bắt đầu xây dựng đã có vấn đề lớn: trước tiên, không biết vì sao thiết kế sư lại xây một toà nhà hình quan tài, nếu ngươi đi vào toà nhà, dùng thuật phong thuỷ cẩn thận quan sát, sẽ phát hiện ra vấn đề, khu nhà này căn bản không phải phòng học, mà là một linh đường khổng lồ!..”
Hai chữ “Linh đường”, làm cho Diệp Thiếu Dương cảm thấy toàn thân rét run, hít sâu một hơi, tiếp tục xem:
"Linh đường này là chỗ hội tụ âm khí, trung tâm chính là phòng học 408, nơi này vốn không nên tồn tại phòng học. Hơn nữa ở lầu 4, còn có một u linh đáng sợ vô cùng, ta đã lên đó hai lần, đều phải vận dụng hết pháp thuật, vượt qua bao hung hiểm mới trốn về được!
Có thể ngươi cũng chú ý tới Hắc Thuỷ Hà, nó căn bản không phải là kênh nước, lúc ấy ta có tìm đọc một số tư liệu, thời gian xảy ra động đất, hình như là năm 1978, nhưng cũng có thể là trước đó mấy năm, kênh nước đen hình thành sau động đất, ít lâu sau, toà nhà giải phẫu số 3 cũng được xây dựng.
Có người nói, con kênh này kết nối với địa ngục, là Vong Xuyên Hà, thân là pháp sư chúng ta nhất quyết không tin, vẫn muốn tiếp tục điều tra đến cùng, nhưng vì ta không có dụng cụ lặn nước chuyên nghiệp, nên không cách nào xuống dưới đó…… Nhưng ta tin, việc xây dựng toà nhà giải phẫu số 3, cùng kênh nước đen có liên quan chặt chẽ với nhau.
Còn Lệ Phân Viên, nó thật sự là một chỗ rất đáng sợ, không phải do khu vườn, mà là đi qua tường viện trường học, sẽ thông với một con đường nhỏ trên núi. Ta đã kiểm tra cũng như phân tích rất nhiều tư liệu, mới có được kết quả xác thực này. Ta đã đi tìm kiếm lần, đều mơ hồ cảm giác được sự tồn tại của nó, nhưng không có cách nào đi vào, tuy nhiên ta có thể cảm nhận được, sát khí ở đó đang ngày càng tăng mạnh, có lẽ không bao lâu sau, nó sẽ xuất hiện thêm lần nữa……
Tất cả những việc này, trông có vẻ như không liên can, nhưng thực tế lại liên quan chặt chẽ với nhau, mà trung tâm của nó, chính là phòng học 408!
Khi ta cùng sư muội điều tra phòng học 408, đã bị lệ quỷ tập kích, sư muội vì yểm hộ cho nên cùng lệ quỷ quyết đấu…… Nàng kêu Dương Tư Linh, là một cô gái xinh đẹp đáng yêu, chúng ta...vốn định mãi bên nhau……”
Bút ký viết đến đây, bỗng nhiên trở nên vô cùng khúc chiết lẫn mơ hồ, khiến người ta liên tưởng tới tâm trạng hắn lúc đó, khó có thể kìm nén được.
“Tư Linh đã dùng bí pháp bổn môn, ngăn chặn nữ quỷ tiến công, thân thể bị chia năm xẻ bảy……
Ta mang thi thể của nàng ra khỏi toà nhà, trong lúc đau khổ tột cùng, đã nghĩ tới việc câu dẫn hồn của nàng, nhưng ngay sau đó ta phát hiện ra, hồn phách của nàng đã biến mất…… Ta có thể khẳng định, nàng không bị hồn bay phách tán, cũng không đi xuống âm ty, thực là kỳ quái…… đã biến mất không chút dấu vết.
Phía dưới là sinh thần bát tự của nàng, còn có một tấm ảnh ta giấu ở bìa notebook, coi như kỷ vật lúc còn sống của nàng, nếu như ngươi thần thông quảng đại, xin hãy giúp ta chiêu hồn của nàng, ta chết cũng nhắm mắt.”
Diệp Thiếu Dương nhìn lướt qua sinh thần bát tự của Dương Tư Linh, sinh năm 90 hay chín mấy gì đó……
Phía dưới sinh thần bát tự, không viết gì hết, mà chỉ có một số sao chép, chứng mình cho tư liệu phía trên, Diệp Thiếu Dương lật nhanh nhìn qua một lần, sau đó gỡ bìa notebook, cám ơn trời đất, kẹp giữa trang bìa notebook đã tìm được một tấm ảnh chụp:
Bối cảnh trong ảnh là tại hoa viên, một cô gái đứng giữa bụi hoa, hai tay ôm một bó hoa hồng, mỉm cười điềm tĩnh.
Nhìn thật kỹ, cô gái này có mái tóc ngắn, hai mắt trông rất thông minh.
Hai bên tấm ảnh, có một số nếp thô sờn, nhìn qua đã biết, có người thường xuyên xem nó, mép dưới còn có vài vế ố màu vàng, giống như nước mắt.
Diệp Thiếu Dương lật mặt sau tấm ảnh, thấy có bốn chữ to viết bằng bút máy: "Yêu đến trọn đời".
Chữ viết qua loa, hơn nữa mặt trên đã lấm tấm hoen ố. Lập tức khiến người ta liên tưởng đến bộ dáng lúc đó của Lý Hiếu Cường: cầm ảnh trong tay, khóc lóc thảm thiết.
Diệp Thiếu Dương âm thầm thở dài, quay đầu lại nhìn, thấy Tạ Vũ Tình cũng đang ngơ ngẩn nhìn bức ảnh, lẩm bẩm nói: “Đôi tình nhân này, thật là đáng thương a.”
Nhân sinh trên đời, ai mà không phải người đáng thương?
Diệp Thiếu Dương kìm nén cảm xúc, đặt bức ảnh lên bàn làm việc, dùng bốn đồng tiền chặn bốn góc tấm ảnh, cầm bút chu sa, vốn định viết lên mặt ảnh, nghĩ một hồi, thấy không nên phá hư đồ của người khác, vì thế lấy ra một tấm hoàng phiếu, thấm đẫm nước, phủ lên tấm ảnh, để hai cái dính sát vào nhau.
Kể từ lúc đó, làm phép trên hoàng phiếu cũng tương tự như làm phép trên tấm ảnh. Xong việc, xé hoàng phiếu xuống, xem xét thấy không có bất kỳ hư hại nào.
Tạ Vũ Tình thấy hắn dùng chu sa bút viết xuống tên cùng sinh thần bát tự của Dương Tư Linh, vội hỏi: “Ngươi định làm gì ?”
“Chiêu hồn, tìm xem hồn phách cô ta, rốt cuộc đang ở đâu.”
Diệp Thiếu Dương nói xong, lấy la bàn từ ba lô ra, đặt phía trước ảnh chụp, châm lửa đốt nến, lại lấy một chồng tiền giấy, dùng lửa nến thiêu hủy, ném ra ngoài cửa sổ, miệng lầm rầm: “Minh tiền khai lộ, thiên sư hữu thỉnh, đới Dương Tư Linh hồn phách tiền lai phục mệnh!"
Sau đó khai báo sinh thần bát tự của Dương Tư Linh, đồng thời cầm hoàng phiếu, dí sát vào lửa nến thiêu hủy, trong làn khói mờ mịt, xuất hiện một khuôn mặt.
Diệp Thiếu Dương cho là quỷ sai tới, lại lấy một nắm tiền giấy, vứt qua đó, nói: “Ngươi đã vất vả rồi!”
“Không vất vả... không vất vả, hắc hắc.” Bóng người càng ngày càng rõ ràng, chỉ lo cúi đầu nhặt tiền, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Diệp Thiếu Dương cười gian xảo.
Là Dưa Dưa!😂
Diệp Thiếu Dương thiếu chút nữa thì hộc máu, lập tức nổi giận nói: “Sao lại là ngươi, ngươi về thì về, lại còn ở đây lừa ta tác pháp!”
Dưa Dưa vội vàng xua tay, “Không có không có, lão đại không phải muốn chiêu hồn sao, ta phụng mệnh mà đến a.”
Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, “Ta mời quỷ sai, can hệ gì tới ngươi?”
Dưa Dưa lăn long lóc mấy vòng trên mặt đất, ôm lấy chân Tạ Vũ Tình, cười cười nói: “Vũ Tình tỷ dạo này gầy quá a.”
Tạ Vũ Tình lập tức mỉm cười, đưa tay vẫy vẫy, nói: “Bé ngoan, quay lại đây tỷ cho ngươi tiền mua kẹo..... không đúng, hoá vàng mã cho ngươi.”
“Ngươi quay lại đây cho ta!” Diệp Thiếu Dương dùng tay bắn ra một đạo cương khí, thành một cây roi, quất vào mông Dưa Dưa, Dưa Dưa cuống quít đưa tay che mông, kêu đau ầm ĩ, nhìn hắn ấm ức.
Tạ Vũ Tình nghe Dưa Dưa nịnh hót, trong lòng sung sướng âm ỉ, tỏ ý bất bình, chắn trước người Dưa Dưa, hướng Diệp Thiếu Dương cau mày nói: “Ngươi không được tùy tiện động thủ, nó vẫn còn là trẻ con mà!”
(Hết chương)
Comments
Post a Comment