Chương 655-656-657
CỨU GIÚP NỮ THI
Ngô Hải Binh nói tiếp: “Sau đó, pháp sư đã đo lường tính toán, dựa theo quy luật gì đó, mở một lỗ thông gió tại vị trí toà nhà giải phẫu số 3 bây giờ, làm khí tức trong kênh nước có chỗ phát tiết, phía dưới có một ống dẫn ngầm, thông với kênh nước đen, người bình thường không hề biết.
Nhưng pháp sư cũng nói, tuy cương thi không thể chui lên từ kênh nước đen, nhưng có khả năng sẽ đi lên từ lỗ phát tiết, khi ấy...đúng lúc nhà trường muốn xây dựng thêm một khu nhà, cho nên pháp sư liền đề nghị xây dựng trên mảnh đất đó, chính là toà nhà giải phẫu số 3.
Phòng chứa tiêu bản chỉ là để che mắt người khác, bên trong thực sự giam giữ cương thi. Cửa phòng chứa xác vốn là một bộ cửa sắt to, tuy nhiên làm vậy sẽ khiến sinh viên nghi ngờ, nên mới dùng cửa gỗ, phía trên có dán phong ấn, bên trong bể chứa xác chính là ống dẫn ngầm trước kia, thông đến kênh nước đen, được bỏ thêm fooc-môn mà thôi……”
Diệp Thiếu Dương cùng Tạ Vũ Tình đưa mắt nhìn nhau, không thể ngờ, thì ra chân tướng lại là như vậy!
“Ở hành lang lầu 1 toà nhà, còn có một con cương thi, là thế nào hả?”
“Sau khi xây dựng khu nhà, mấy năm đầu cũng đưa vào làm phòng học, nhưng lầu 1 không được sử dụng, cũng có người liên tục trông coi gian phòng giải phẫu. Cứ tưởng như vậy có thể bình an không xảy ra chuyện gì, nhưng mọi chuyện không như mong đợi, mấy năm sau, nơi đó đột nhiên phát sinh sự kiện thần quái, tiếp đó…… đã chết mấy chục người...”
Nói đến đây, vẻ mặt Ngô Hải Binh trở nên buồn rầu, thở dài, nói: “Chuyện này cụ thể thế nào, ta không biết, ta cũng chỉ nghe chú ta nhắc qua một lần, sơ lược vậy thôi, có thể vì muốn xử lý êm thấm, nên không lưu lại ghi chép chi tiết nào cả.
Có điều, chú ta đã nói, sự kiện thần quái đó năm đó, là do một con lệ quỷ cùng một con cương thi xâm nhập, chúng nó có thể bị thi khí trong phòng giải phẫu hấp dẫn…… Sau đó, chú của ta đành phải mời vị pháp sư kia xuống núi thêm lần nữa, thu phục con quỷ đó, rồi bịt chặt toàn bộ cửa sổ, để ngăn chặn cương thi, phía sau cửa lớn lầu 1 còn có một phong ấn, có tác dụng phòng ngừa quỷ cùng cương thi xâm nhập, nhưng cũng kể từ đó, khu nhà này đã không dùng được nữa, cũng không thể dỡ bỏ, chỉ có thể bỏ hoang như vậy.”
Sau khi Ngô Hải Binh nói xong, đưa mắt qua nhìn Diệp Thiếu Dương, chờ hắn mở miệng.
Diệp Thiếu Dương suy tư một hồi, nói: “Có một vấn đề, vị pháp sư Thái Lan kia có lai lịch gì, mà cao tay như vậy?”
Ngô Hải Binh hai tay nắm lại, nói: “Ta cũng không biết rõ, việc này xảy ra cách đây lâu lắm rồi, thời điểm đó ta vẫn còn chưa ra đời.”
“Ta nghe người ta nói, người thiết kế khu nhà giải phẫu, là một cô gái tên Tử Nguyệt, hơn nữa cô ấy lại là con gái nuôi của lão hiệu trưởng, chuyện gì đã xảy ra?”
Câu hỏi này, cũng chỉ là thuận miệng, nhưng khi Ngô Hải Binh vừa nghe thấy tên “Tử Nguyệt”, sắc mặt đột nhiên hơi thay đổi, ngay sau đó nhanh chóng khôi phục lại như cũ, xua xua tay, nói: “Không có việc này, đây là tin đồn vớ vẩn, chắc chắn là tin đồn, Tử Nguyệt quả thực là con gái nuôi của lão hiệu trưởng, nhưng cô ấy cũng chỉ là một giáo viên bình thường trong trường, lúc xảy ra chuyện, cô ấy cũng gặp nạn……”
Diệp Thiếu Dương không có phản ứng gì, hỏi: “Tử Nguyệt có quan hệ gì với phòng học 408?”
“Cô ấy là giáo viên phục trách lớp đó.” Ngô Hải Binh nói, “Lúc sự việc xảy ra, cô ấy cũng ở trong lớp học, sau đó đã chết.”
Diệp Thiếu Dương trong lòng khẽ động, việc này rất đáng nghi, không phải vô tình mà lớp học do cô ta phụ trách lại là phòng học 408, rồi còn bị đồn là người thiết kế toà nhà. Hắn cảm thấy, Tử Nguyệt nhất định là nhân vật mấu chốt trong chuyện này, nhưng qua biểu hiện của Ngô Hải Binh, dường như đang tránh nói về cô, vì thế sẽ rất khó moi được thêm thông tin cũng như manh mối nào từ hắn.
Diệp Thiếu Dương lục tìm trong trí nhớ, xem còn sót vấn đề nào chưa hỏi hay không, đang định mở lời, thì đúng lúc này, đột nhiên có người gõ cửa cộc cộc từ bên ngoài, thanh âm rất lớn.
“Ngô hiệu phó, Ngô hiệu phó có ở đây không!” Là tiếng một nữ nhân, rất gấp gáp, nghe như đang có việc gì cấp bách.
Ngô Bải Binh liếc mắt nhìn hai người Diệp Thiếu Dương một cái, rồi đứng dậy mở cửa.
Cửa vừa mở ra, một nữ nhân trung niên lập tức lao tới nắm tay Ngô Hải Binh, run rẩy nói: “Ngô hiệu phó, con bé mất tích đã tìm thấy rồi, nhưng…… đã chết, cái xác.... sống lại!”
“Cái gì! Sao lại thế ?!...” Ngô Hải Binh ngơ ngẩn, sau đó suy nghĩ một hồi, cảm thấy đối phương nói chưa rõ ràng, vì thế hỏi: “Ở đâu hả?”
“Hiện giờ đang ở trước cồng Học viện, ngài mau ra đó xem sao!”
Ngô Hải Binh liền gật đầu, vội vàng chay ra bên ngoài, tới cửa mới chợt nhớ ra, hai người Diệp Thiếu Dương vẫn còn đang ngồi trong phòng, quay đầu lại nhìn bọn họ, nói: “Hai vị……”
“Bọn ta sẽ cùng đi!”
Mọi người cùng nhau xuống lầu, theo chân nữ giáo viên kia, chạy như bay tới cổng học viện, căn bản không cần cô ta dẫn đường, mấy người gần đến nơi đã nghe thấy tiếng gào thét quát tháo từ phía trước truyền đến, ngoài ra còn có một đám sinh viên, đang kéo nhau chạy về phía đó, đoán chừng đều bị thu hút bởi tiếng kêu la ầm ĩ.
Nơi xảy ra chuyện, là con đường chính dẫn vào học viện, mười mấy người mặc đồng phục bảo an đang quây lại thành vòng tròn, che chắn cảnh tượng kinh khủng bên trong, chỉ nghe được tiếng gào thét thê thảm từ giữa vòng tròn vọng ra, tình huống này có vẻ như rất quỷ dị.
Rất nhiều sinh viên xúm lại xung quanh, dùng di động ghi hình chụp ảnh, một đám huyên náo xô đẩy, muốn phá vòng vây bảo vệ, chen vào bên trong xem rốt cuộc có chuyện gì.
Ngô Hải Binh vừa đến, một người dường như là đội trưởng đội bảo an lập tức đi tới, ghé vào tai hắn nói vài câu, Ngô Hải Binh gật đầu, xoay người nói với Tạ Vũ Tình: “Các người là cảnh sát, chuyện này……”
Không để hắn nói xong, Tạ Vũ Tình đã đẩy mấy người đang chắn trước mặt ra, chen vào bên trong, Diệp Thiếu Dương cũng theo sát, vừa vào đã thấy, một cảnh tượng vô cùng chấn động:
Một nữ tử, đầu tóc bù xù, quỳ rạp trên mặt đất, hai tay chống đất, không đứng dậy được. Bốn thanh gỗ chặn trên người, hai cái trên cổ, hai cái bên sườn, đang bị bốn nam nhân dùng sức đè lại, chật vật lắm mới miễn cưỡng khống chế được nữ tử này.
Cô ta vô cùng hung hãn, thân thể bị kìm chặt, chân tay không ngừng giãy giụa, hai tay bị ma xát với nền xi-măng làm máu tươi chảy ra đầm đìa, vẫn thản nhiên không cảm thấy đau, miệng liên tục kêu la thảm thiết, dáng vẻ này xem ra còn khủng bố hơn cả quỷ.
Mấy bảo an đang dùng gậy khống chế cô ta, vừa thấy Ngô Hải Binh đi tới, lập tức lên tiếng xin giúp đỡ, tỏ vẻ sắp giữ không nổi.
Diệp Thiếu Dương đi tới, ngồi xuống đối diện, quan sát kỹ khuôn mặt cô ta. “Cẩn thận đấy anh bạn trẻ!” Một bảo an đang giữ chặt gậy lên tiếng nhắc nhở, mặt mày nhăn nhó, thở phì phò nói: “Vừa rồi một đồng sự của bọn ta đã bị cắn, ngươi cẩn thận một chút, cô ta cắn không chịu nhả, hơn nữa trong miệng còn có độc, vết cắn trên người màu đen……”
Tạ Vũ Tình kéo Diệp Thiếu Dương lại, nói: “Có cách nào không?”
“Cách thì có...” Diệp Thiếu Dương nhìn cô, rồi lại quay sang Ngô Hải Binh, “Nhưng cô ta đã chết.”
Ngô Hải Binh cau mày nói: “Ta không hiểu, người chết sao lại còn……”
Đội trưởng đội bảo an tiến lên, thấp giọng nói: “Đúng là đã chết, khi bị chúng tôi phát hiện, cô ta đã dùng dao phẫu thuật rạch bụng mình, ruột đều bị cắt đứt, khẳng định đã chết ngay khi đó, nhưng giữa chừng thì……”
Ngô Hải Binh giật mình sửng sốt, quay sang Diệp Thiếu Dương cầu xin sự giúp đỡ, nói: “Diệp tiên sinh... có thể cứu cô ta hay không?”
Diệp Thiếu Dương nói: “Cô ta đã chết, khí quan suy kiệt, không thể cứu được.”
Tạ Vũ Tình hích hắn một cái, nói: “Ngươi thu hồn cô ta lại, làm cho bất động, không phải được rồi sao?”
Diệp Thiếu Dương nói: “Đâu có đơn giản như vậy, nhìn qua thì cô ta đang sống sờ sờ, lát nữa tôi làm cô ta không thể động đậy, các người lại nói là do tôi giết, có muốn giải thích cũng không được”
Tạ Vũ Tình nhíu mày, nói: “Sao ngươi lại lăn tăn mấy chuyện này hả?”
“Chẳng sao cả, trước kia tôi đã gặp qua trường hợp tương tự, lúc đó khi đi khai quang, gặp được cương thi nên lập tức thu phục, kết quả bị người nhà nó vu vạ, nói tôi giết người, sau lần đó, tôi cạch luôn.”
Tạ Vũ Tình tò mò hỏi: “Vậy khi đó ngươi giải quyết thế nào?”
“Lúc ấy thiếu niên manh động, nên xử hết bọn họ.”
“Cái gì!” Có mấy người hoảng sợ hét lên.
Diệp Thiếu Dương nhún vai, nói: “Là câu hồn, để bọn họ trải nghiệm một chút cảm giác tử vong, sau đó không dám gây sự nữa.”
Ngô Hải Binh biết hắn nói lời này là có ý ám chỉ, cùng đội trưởng đội bảo an đưa mắt nhìn nhau, đồng loạt xua tay, tỏ vẻ tuyệt đối sẽ không làm thế, chỉ mong hắn làm người chết bất động, khôi phục lại hiện trạng khi chết.
Lúc này, Diệp Thiếu Dương mới đi tới trước mặt nữ tử kia, bảo họ bỏ gậy gộc ra, mấy người đó vất vả lắm mới khống chế được cô ta, nào dám nghe theo, vạn nhất để cô ta chạy thoát thì rất phiền phức. Cuối cùng, Ngô Hải Binh đành cắn răng, gật đầu đồng ý, lúc này họ mới dám nới lỏng, nữ tử kia nhận ra điều này, lập tức quay cuồng thân thể, hai tay túm lấy gậy, dùng sức kéo về phía mình.
“Nhẹ nhàng một chút , không được để nhiều người qua đây.” Diệp Thiếu Dương nói xong, cúi đầu quan sát cô ta thật kỹ: nữ tử này trên mặc áo ngủ màu hồng, từ ngực đến bụng có một vết rạch bị toác ra, da thịt cùng quần áo đều bị kéo sang hai bên, vì lúc trước bò rạp trên mặt đất, ma xát với nền xi-măng, nội tạng tuột ra, cùng máu tươi dính lại, be bét khắp nơi, trông ghê tởm không thể tả.
Trong số mấy bảo an đang dùng gậy đè cô ta, có tên tiểu tử định lực không đủ, liền há mồm nôn thốc nôn tháo, phun đầy lên người nữ thi.
“Ngươi làm thế này, sao ta tác pháp đây!” Diệp Thiếu Dương trừng mắt lườm hắn, sau đó lập tức lấy từ đai lưng ra một tấm linh phù còn trống, dùng bút chu sa viết vài chữ, dán lên mặt nữ tử, bộ dạng cô ta nhe răng trợn mắt, sau khi bị dán Định Thi Phù, đột nhiên bất động.
“Đứng lên đi!” Diệp Thiếu Dương thúc giục, lúc này mấy bảo an đang ngơ ngẩn mới hồi phục tinh thần, thử rón rén rút mấy cây gậy ra, nữ tử quả nhiên không hề nhúc nhích.
“Thế này.....không sao rồi hả?” Ngô Hải Binh lách người đi tới, ngạc nhiên hỏi.
“Cô ta là một con hành thi, bị Định Thi Phù làm cho bất động, các người không thấy toàn thân cô ta cứng đờ sao.” Diệp Thiếu Dương ngồi xuống bên cạnh nữ tử, tóm lấy một cánh tay của cô ta, đập đập vào khủy tay một hồi, sau đó bắt lấy cổ tay, dùng sức rung lắc, hai ngón trỏ và giữa khép lại bên nhau, nhanh chóng chặn lại kinh mạch, thu hồi hồn phách cô ta vào trong tấm phù.
Cánh tay nữ tử lập tức mềm oặt, rũ xuống.
Sau đó Diệp Thiếu Dương lại bắt lấy cánh tay kia của cô ta, cũng làm như vậy, hai tay đều rũ xuống, điểm mấy huyệt vị trên vai và cổ, thổi phù một hơi vào Định Thi Phù, phù văn trên đó lập tức loé lên một đạo ám quang, lay động như sóng nước.
Diệp Thiếu Dương nhìn một hồi, nhíu mày nói: “Lạ thật!”
Tạ Vũ Tình lập tức đi tới, hỏi: “Sao lại thế này?”
Diệp Thiếu Dương tay chống cằm, nhìn nữ thi nói: “Người này sau khi chết đã bị hủy hồn, ba hồn bảy phách lệch vị trí, nếu bây giờ mà câu hồn, thì cũng giống như người điên.”
Tạ Vũ Tình cau mày nói: “Quỷ mà cũng điên sao?”
“Sao lại không, hồn phách lệch vị trí, không có tri giác, biểu hiện bên ngoài sẽ giống như kẻ điên, hơn nữa cô ta còn chịu tác động của oán khí, có khuynh hướng bạo lực, tuy nhiên cũng không phải là cương thi thật sự.”
Tạ Vũ Tình nói: “Ta nghe không hiểu mấy thuật ngữ chuyên môn, ngươi nói phải làm sao đây?!...”
Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu nhìn Ngô Hải Binh, nói: “Tìm một mảnh vải đỏ tới đây, còn mấy sợi dây thừng nữa, vải đỏ phải dài ba mét, rộng mét rưỡi.” Vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy trên khu nhà dạy học có treo biểu ngữ màu đỏ: "Nhiệt liệt hoan nghênh lãnh đạo XXX tới thăm trường...”
Chỉ tay vào đó, nói: “Tôi thấy cái này được đó.”
Ngô Hải Binh mau chóng chỉ huy mấy tên bảo an, tháo biểu ngữ xuống, Diệp Thiếu Dương bảo Tạ Vũ Tình hỗ trợ mình, dùng Đinh Diệt Linh thay kéo, nhanh tay cắt thành nhiều mảnh nhỏ, quấn lên người nữ thi, bao lại kín mít, chỉ lộ ra ngũ quan, sau đó lấy ra Thập Bát Thần Châm, cắm kim lên toàn bộ mấy đại quỷ huyệt trên người nữ thi, dùng hoàng phiếu thấm nước, phủ lên mặt cô ta.
Xong xuôi, Diệp Thiếu Dương thở hổn hển, lấy từ trong túi ra một chai nước tinh khiết, ngồi phịch xuống đất uống.
Tạ Vũ Tình đi tới, nhìn nữ thi bị bao lại giống như cái bánh ú, hỏi: “Sao rồi?”
“Hồn phách đã bị đánh tan nát, nghỉ ngơi một lúc đã.” Diệp Thiếu Dương nhìn đồng hồ trên di động, nói: “Mười phút là được.” Gọi Ngô Hải Binh tới, hỏi hắn xem chuyện gì đã xảy ra với nữ nhân này.
“Cô gái này đang theo học tại trường chúng ta, tên Lý Tiểu Hoa, là sinh viên năm thứ hai, kỳ nghỉ có làm thêm tại nhà ăn của trường, nhưng mấy hôm nay không thấy đi làm, bạn học làm cùng chỗ với cô ấy đã đến ký túc xá, tìm thấy một phong di thư, nhà cô ấy có chuyện không may xảy ra, nên có ý định tự vẫn, mấy bạn học này đã lập tức báo cáo với nhà trường, sau đó bọn ta liền đi tìm khắp nơi, nhưng không thấy đâu cả...”
Ngô Hải Binh bảo người đã phát hiện ra thi thể - đội trưởng đội bảo an nói tiếp.
Diệp Thiếu Dương chăm chú lắng nghe, biết được đại khái nửa giờ trước, trong lúc đội bảo an tuần tra như bình thường, ở ngã tư gần Lệ Phân Viên phát hiện ra thi thể, lúc ấy toàn thân cô ta đã cứng đờ, sắc mặt xanh lét, trong tay cầm một con dao phẫu thuật, khoang bụng bị rạch, ruột từ trong ổ bụng lòi ra, nhìn qua là biết đã chết, nhưng không hề có mùi, chứng tỏ mới chết không lâu.
Bởi lúc trước Ngô Hải Binh đã từng dặn, một khi phát hiện thi thể, phải dọn ngay, tránh để sinh viên nhìn thấy, gây ảnh hưởng không tốt, cho nên sau khi bọn họ chụp ảnh, liền cho mấy người tới dọn xác, định đưa tạm tới phòng bảo an trước đã, kết quả chưa đến nửa đường, thi thể đột nhiên tỉnh lại, ngoạm một miếng vào tay bảo an.
Lúc ấy, tất cả mọi người đều bị dọa cho mất mật, chạy tán loạn ra xung quanh, tuy nhiên do có đồng sự bị cắn còn rớt lại đó, sinh tử chưa biết, vì thế đội trưởng đội bảo an dẫn đầu, quay về lấy gậy, xông tới, cùng nhau động thủ, đè nữ thi xuống đất, người đồng sự bị cô ta cắn rớt một miếng thịt, cũng đã được giải thoát, đưa đi bệnh viện……
Đội trưởng đội bảo an nói xong, hướng Diệp Thiếu Dương chắp tay hành lễ, xin hắn cứu giúp đồng sự của mình.
Diệp Thiếu Dương vẽ một tấm Khư Âm Phù, bảo hắn đưa cho người bị thương, “Trước tiên hóa thành nước bùa, uống xong thì tìm lá ngải mà đốt, dùng khói hun miệng vết thương, sau đó đắp màn thầu với rượu gạo lên vết thương, qua một hôm sẽ không có việc gì.”
“Tốt rồi..tốt rồi, ta đi làm ngay đây.” Đội trưởng đội bảo an cẩn thận nhận lấy tấm phù, sau khi xin phép Ngô Hải Binh, liền chạy như bay tới bệnh viện.
Diệp Thiếu Dương cười, quay sang nói với Ngô Hải Binh: “Đội trưởng đội bảo an của ngươi thật không tồi, gặp được xác chết vùng dậy, người khác đã sớm trốn mất tiêu, còn hắn thì dám ngang nhiên dẫn người quay trở lại, đã vậy còn tích cực xin ta cho thuốc cứu người.”
Ngô Hải Binh gật đầu nói: “Đúng vậy...lát nữa quay về phải tăng lương cho hắn mới được.”
Một tên bảo an đứng bên cạnh, nghe thấy lời này lập tức phản bác: “Cái gì cơ, lão Vương Bình đó nhát gan nhất trần đời, nhưng vì người bị thương là Tiểu Vương, cháu ruột của hắn, hắn còn không tận hết lực sao.”
Diệp Thiếu Dương vô ngữ.
Vài phút sau, hoàng phiếu đang dán trên mặt Lý Tiểu Hoa bắt đầu biến đen, hơn nữa còn toát nhiệt nóng hôi hổi.
Diệp Thiếu Dương châm lửa đốt hoàng phiếu, mau chóng hoá thành tro, rõ ràng chỉ là tờ giấy, nhưng khi thiêu đốt lại phát ra tiếng “U u”, bốc lên khói đặc màu vàng.
Diệp Thiếu Dương nhìn làn khói bay cao, trong lòng âm thầm thấy kỳ lạ: Oán khí quá mạnh!
Có thể khẳng định, oán khí này tuyệt đối không phải là của Lý Tiểu Hoa.
Chờ hoàng phiếu cháy xong, Diệp Thiếu Dương dùng Thái Ất Phất Trần hất tro giấy lên mặt thi thể, nhấn vào quỷ huyệt ở ấn đường, trong miệng lẩm bẩm: “Thiên địa vô cực!” Xoay phất trần ngược chiều kim đồng hồ, thành một cái thòng lọng, dùng sức lôi ra ngoài, kéo theo một bóng người, sau đó phất trần rung động, đuôi phất trần bay dựng lên, thu bóng người vào bên trong.
Diệp Thiếu Dương đỡ lấy Thái Ất Phất Trần, quay sang nói với Ngô Hải Binh: “Tốt rồi, bảo người mang thi thể đi thôi, nên làm gì thì làm.” Xuyên qua khe hở của hàng rào bảo an, nhìn đám sinh viên đang chen chúc bên ngoài, nói: “Ta phải nhắc nhở các người.... những gì xảy ra ngày hôm nay là sự thực, nhưng hãy cứ coi nó là tin đồn, dù sao đây cũng là sở trường của các người mà.”
Ngô Hải Binh xấu hổ, gật đầu nói: “Bây giờ chúng ta phải làm gì?”
“Tìm nơi nào đó yên tĩnh, thẩm vấn con quỷ này.”
Trong phòng bảo vệ nhỏ hẹp, Diệp Thiếu Dương buông màn che xuống, đóng cửa thật chặt, bên trong chỉ còn Tạ Vũ Tình và Ngô Hải Binh. Diệp Thiếu Dương vung Thái Ất Phất Trần lên, đuôi trần lập tức xoè ra, một bóng người rơi xuống, chính là Lý Tiểu Hoa.
Ngô Hải Binh lần đầu tận mắt thấy quỷ, khẩn trương hít sâu một hơi.
Lý Tiểu Hoa nằm bò trên mặt đất, ban đầu còn ngây dại, nhưng một lúc sau, hai mắt đã có vẻ minh mẫn hơn, cuối cùng dùng tay che mặt, khóc nức nở.
Diệp Thiếu Dương biết hồn phách của cô ta đã nhận thức được mình đã chết, vì thế xót thương số mệnh, tuy nhiên nếu khóc lóc quá lâu, sẽ sinh ra oán khí, vì thế khuyên giải, nói: “Lý Tiểu Hoa, sinh tử có số, kiếp này cô chết thảm, nếu dương thọ chưa hết, kiếp sau tất nhiên sẽ được bồi thường, không cần chấp niệm quá độ.”
Lý Tiểu Hoa nguôi dần, thôi không khóc nữa, quỳ rạp trên mặt đất, lạy Diệp Thiếu Dương một cái, nói: “Cám ơn đại pháp sư đã cứu giúp.”
Diệp Thiếu Dương thấy cô ta đã khôi phục tinh thần, liền bắt đầu hỏi, bảo kể lại một lần, vì sao mình lại chết.
Nhắc tới nguyên nhân cái chết của mình, Lý Tiểu Hoa lại xúc động, tuy nhiên vẫn kiềm chế được cảm xúc, chậm rãi kể lại.
“Thực sự, tôi không định tự sát…… Viết di thư cũng chỉ là trong lúc bồng bột nhất thời mà thôi, chuyện phiền não lúc còn sống của tôi, không dám làm phiền đại pháp sư phải nghe, tôi chỉ nói chuyện vừa mới xảy ra: Buổi tối hôm trước, tâm trạng tôi không tốt, một mình ra ngoài giải sầu, vừa đi vừa nghĩ, không hiểu sao lại đi tới khu vực gần Lệ Phân Viên.
Tôi nhớ tới lời đồn nơi này có quỷ, trong lòng sợ hãi, liền muốn quay về, đúng lúc này, tôi thấy một bạn nam cùng lớp đi tới, hàn huyên vài câu, hắn hỏi tôi có muốn tới quán bar giải sầu hay không, tâm trạng tôi vốn không tốt, nên đã đồng ý.
Hắn nói có quán bar khá ổn, nhưng không muốn đi đường lớn, mà chọn con đường nhỏ phía Bắc Lệ Phân Viên để ra ngoài, sẽ gần hơn một chút, vì thế tôi liền đi theo hắn.”
Nghe đến đó, Tạ Vũ Tình không nhịn được, nói: “Từ từ đã, các ngươi chỉ là bạn học, sao ngươi dám cùng hắn đi quán bar một mình, ngươi không lo khi uống say sẽ bị hắn gì gì đó sao?”
Lý Tiểu Hoa hơi cúi đầu, nói: “Lúc ấy tôi cũng nghĩ, hắn đưa tôi đi uống rượu, có thể có ý đồ gì đó, nhưng bạn học này trông rất soái, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, tôi...tôi cũng coi như là một lần chót dại.”
Tạ Vũ Tình cười khổ, “Được rồi, ngươi nói tiếp đi.”
Lý Tiểu Hoa tiếp tục: “Chúng tôi đi ra phía sau Lệ Phân Viên, nơi đó lúc trước vẫn thường đi qua, tuy Lệ Phân Viên bị đồn là có quỷ, nhưng con đường nhỏ ở Bắc môn trước giờ vẫn an toàn. Đi đến nửa chừng, đột nhiên hắn tỏ vẻ kinh hãi, nói Bắc môn kia có quỷ đuổi theo, dù tôi không thấy được quỷ, nhưng biểu hiện của hắn rất chân thật, hơn nữa trong hoàn cảnh này, thực dễ làm người ta khiếp sợ.
Tôi lập tức chạy theo hắn, chạy được một hồi, không biết vì sao lại xuất hiện một con đường nhỏ, bên cạnh có một kênh nước, hai bờ mọc đầy hoa đỏ rất đẹp, bây giờ nghĩ lại, tôi mới nhớ đó là hoa Bỉ Ngạn, hay còn gọi là là hoa Mạn Châu Sa……” (chú thích 😌: Hoa Bỉ ngạn có 2 màu trắng và đỏ: Màu trắng gọi là Mạn Đà La, màu đỏ gọi là Mạn Châu Sa)
Diệp Thiếu Dương nghe thấy ba chữ “Hoa Bỉ Ngạn”, sợ tới mức giật thót cả người, nhịn không được, chen vào một câu: “Không thể nào, nhân gian sao lại có hoa Bỉ Ngạn!”
“Đúng vậy mà, con đường nhỏ đó trước giờ tôi chưa từng đi qua, hiện tại tuy đã tỉnh táo, nhưng tôi vẫn không nhớ nổi đó là nơi nào, cảm giác được sự tồn tại của nó, nhưng lại rất mơ hồ…… Chúng tôi đi dọc con đường nhỏ, kết quả nhìn thấy mấy tên hắc y nhân cầm đèn lồng, từ hướng đối diện đi tới, đột nhiên hắn dừng bước, tôi liền tiến lên nắm lấy tay hắn, muốn hỏi xem xảy ra chuyện gì.
Hắn vừa quay đầu lại, tôi nhìn thấy khuôn mặt hắn có một lỗ đen sâu hoắm, trên đó còn lơ thơ vài sợi tóc, chi chít mụn mủ, trông rất kinh tởm……”
Bởi cô ta đã biến thành quỷ, nên không hề sợ hãi khi nhắc đến “đồng loại” như lúc còn sống, vì thế giọng nói thật bình tĩnh kể lại sự việc.... tuy nhiên khi mấy người Diệp Thiếu Dương nghe được, đầu óc bỗng trở nên ong ong, cảm thấy như sắp vỡ ra đến nơi. Tạ Vũ Tình với Ngô Hải Binh không ngừng nuốt nước bọt.
“Lúc đó tôi hoảng sợ vô cùng, nhưng chẳng hiểu vì sao lại không bị ngất xỉu, sau đó hắn đột nhiên biến mất, tôi thấy mấy tên cầm đèn lồng kia càng ngày càng tiến gần, vội xoay người chạy, kết quả mới chạy được vài bước, liền nhìn thấy một nữ quỷ, uốn éo thân mình, từ phía đối diện đi tới, cô ta mặc quần áo bình thường, tóc dài giống như tôi, xoã xuống phía trước, toàn thân xiêu vẹo lướt tới.
Tôi hoảng hốt kêu lên, rồi đột nhiên nhớ ra trong túi mình có dao giải phẫu, vì tôi lưu lại trường trong kỳ nghỉ, có báo với phòng giải phẫu xin thực hành thêm, chúng tôi quy định mỗi người sẽ tự mang dao, tới phòng giải phẫu thực hành hàng ngày…… Lúc đó tôi lấy vội con dao, chĩa về phía nữ quỷ kia, đây cũng là phản ứng tự vệ theo bản năng.
Cô ta vọt tới trước mặt tôi, rồi đột nhiên không thấy đâu nữa, sau đó tôi cảm giác được sau lưng có người thổi khí, bất ngờ quay đầu lại, rồi…… tôi chỉ thấy được một khoảng trống, chẳng có mặt quỷ nào cả, tôi sợ tới mức té nhào trên mặt đất, mới lồm cồm bò dậy, lập tức trông thấy một cái bóng ngay phía sau mình, lúc ấy tôi đã hoàn toàn mất đi lý trí, dùng dao giải phẫu không ngừng đâm tới, thọc vào bụng cô ta, máu tươi phọt ra bắn lên khắp người, cảm giác như bị phỏng……”
Diệp Thiếu Dương thấy cô ta bị kích động, thanh âm trở nên run rẩy, chậm rãi hít sâu một hơi, mơ hồ đã đoán được gì đó.
(Hết chương)
Comments
Post a Comment