Chương 662-663-664

QUỶ RUỒI CHE MẮT

Diệp Thiếu Dương nói: “Chuyện này không hề đơn giản như hắn nói, những lời hắn kể về toà nhà giải phẫu cũng có xung đột với điều tra của Lý Hiếu Cường, chỉ đơn giản nói về u linh lộ kia, vì sao hai bên đường trồng toàn Kim ti hương mộc, thi thể bên trong thân cây từ đâu tới?”

Tạ Vũ Tình cau mày nói: “Thi thể không phải do nữ quỷ kia bỏ vào sao?”

Diệp Thiếu Dương liếc mắt nhìn cô một cái, nói: “Tôi đã nói với cô nhiều lần rồi, rất nhiều việc quỷ không thể làm, nhưng con người thì làm được, cô nghĩ mà xem... chẳng lẽ một con quỷ tự đi trồng cây tưới nước bón phân, sau đó đem người nhét vào trong thân cây à?”

Không chờ Tạ Vũ Tình mở miệng, hắn lại nói tiếp: “Đây nhất định là do con người tạo ra, tôi không biết là do ai làm, nhưng mục đích rõ ràng là muốn trợ giúp nữ quỷ kia tu luyện, có liên quan đến người muốn đoạt quyển bút ký của Lý Hiếu Cường, đằng sau chuyện này, nhất định có người thao túng, trước giờ vẫn đứng trong bóng tối âm thầm quan sát chúng ta.”

Đang nói chuyện, Tạ Vũ Tình bỗng cảm thấy phía sau lưng lành lạnh, nhịn không được liếc nhìn kính chiếu hậu, thấy không có xe nào đi theo, lúc này mới yên tâm.

“Hiện tại chúng ta phải làm sao bây giờ, có muốn đào mấy cây đó lên, mang về kiểm nghiệm một chút không hả?” Tạ Vũ Tình nghĩ một hồi, rồi đề nghị.

“Quay về lấy công cụ đã, ngày mai đi, dù sao cây cũng không chạy được, không cần nóng vội.” Diệp Thiếu Dương nói, “Hiện tại, quan trọng nhất là tìm được nửa phần bút ký còn lại của Lý Hiếu Cường, năm đó người còn sống sót trong vụ tự sát tập thể kia, khẳng định biết rất nhiều nội tình mà bấy lâu nay vẫn luôn bị che giấu.”

“À, thì ra ngươi muốn xem hồ sơ, là vì cái này!” Tạ Vũ Tình bất chợt hiểu ra, chụp thật mạnh lên vai Diệp Thiếu Dương, nói: “Tiểu tử ngươi cũng thông minh đó nha".
Diệp Thiếu Dương nhún vai, nói: “Phương hướng thì có rồi, nhưng có thể tìm được hay không thì rất khó nói, rốt cuộc không có hồ sơ trong tay, chúng ta chẳng biết gì về người đó cả, chỉ biết hiện giờ hắn bị mắc chứng bệnh si khờ người già, đang sống trong một viện dưỡng lão ở Thạch Thành…… Phạm vi quá lớn, không cách nào tìm được a.”

Tạ Vũ Tình cười một cách gian xảo, nói: “Phương diện này thì ngươi không bằng ta, ta có cách, muốn biết không? Thế thì đưa ta đến chỗ tốt tốt một chút.”

“Chỗ tốt cái gì? Cô muốn làm gì tôi hả?”

Tạ Vũ Tình rút một tay từ vô-lăng xuống, đấm một quyền vào ngực hắn, “Ta muốn làm gì cũng không đến phiên ngươi, buổi tối mời ta ăn bánh bao thịt heo là được.”

“Tôi còn tưởng cái gì đâu, sao không nói sớm...”

Tạ Vũ Tình nói: “ Vậy thì, ngươi cũng nên biết, muốn thăm hỏi người già trong viện dưỡng lão đều phải qua đăng ký, nếu chúng ta không tìm thấy người đó, có thể in thêm ảnh Lý Hiếu Cường, đi hỏi từng viện dưỡng lão, một khi phát hiện đối tượng khả nghi, sẽ cho người âm thầm theo dõi, Thạch Thành tuy lớn, nhưng viện dưỡng lão có không quá mười cái, ta không tin là không tìm được.”

Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, biện pháp này cũng thật không tồi.

“Kỳ thực, tôi còn muốn gặp mặt Ngô Nhạc Ý, năm đó ông ta làm hiệu trưởng, được coi là một nhân vật mấu chốt trong án kiện này.” Diệp Thiếu Dương nói.

Tạ Vũ Tình cau mày, nói: “Ngươi muốn đi tìm ông ta, cũng không dễ đâu nha. Trừ phi ông ta thật sự phạm pháp, bằng không đám thương nhân giàu có này, đều là những nhân vật nổi tiếng trong xã hội, đến cả lãnh đạo đứng đầu tỉnh cũng không dám tùy tiện đắc tội.”

Diệp Thiếu Dương trầm ngâm không nói gì, đột nhiên, nghĩ đến một khả năng, hỏi: “Ông ta chẳng phải cũng được xem là phú thương ở Cương Thành sao, có thường qua lại với phú thương ở Thạch Thành hay không?”

“Dĩ nhiên là có, với thân phận này của bọn họ, đến toàn bộ phú thương tỉnh Giang Nam cũng đều quen biết ấy chứ, chưa nói Cương Thành với Thạch Thành lại có quan hệ kinh tế chặt chẽ.” Nói đến đây, mắt Tạ Vũ Tình bỗng sáng ngời, quay đầu nhìn hắn, nói: “Ngươi muốn tìm Tiểu Như hỗ trợ?”

Diệp Thiếu Dương gật đầu, “Tìm cha của Tiểu Như!”

Vừa lái xe, Tạ Vũ Tình vừa gọi điện thoại cho Lưu Ngân Thuỷ, nhờ hắn chọn tấm ảnh rõ nhất của Lý Hiếu Cường, gửi cho mình.

Trong hệ thống của cảnh sát có hồ sơ tử vong của Lý Hiếu Cường, bên trong có ảnh chụp, đây bất quá cũng chỉ là chuyện nhỏ như con thỏ, một lát sau Tạ Vũ Tình đã nhận được ảnh do Lưu Ngân Thuỷ gửi tới, sau đó cô liền gửi lại cho cấp dưới của mình, gọi điện thoại bảo họ đi từng viện dưỡng lão dò hỏi.

Gác điện thoại, Tạ Vũ Tình nghe thấy Diệp Thiếu Dương thở dài, hỏi: “Làm sao vậy?”

Diệp Thiếu Dương lắc đầu bất đắc dĩ, nói: “Làm sếp đúng là sướng thật, chuyện gì cũng có thể sai người khác đi làm.”

“Làm sếp là phải có đầu óc thông minh linh hoạt.” Tạ Vũ Tình nhướng chân mày, nói.

Hai người tiếp tục thảo luận vụ án, Tạ Vũ Tình nói: “Đúng rồi Thiếu Dương, nữ quỷ ở U linh lộ kia, rốt cục có thân phận gì, trông thật là lợi hại đó nha.”

Nhắc tới nữ quỷ kia, trong lòng Diệp Thiếu Dương cũng có chút không rét mà run, ánh mắt lướt ra ngoài cửa sổ, nhìn về nơi xa.

“Tu vi nữ quỷ này, ít nhất cũng là cấp bậc Quỷ Thủ, hơn nữa không phải là hình thái Quỷ Thủ bình thường, chỉ giao đấu một hiệp với cô ta, tôi cũng không đoán ra tu vi cao thấp thế nào, nhưng khẳng định là rất lợi hại. Hơn nữa, cô ta đã từng giết qua vài pháp sư……” Nhớ lại cảnh tượng nữ quỷ lần lượt “lột da đổi mặt”, trong lòng Diệp Thiếu Dương càng có cảm giác không thể tin nổi.

“Sau đó cô ta đã đi đâu, mà ngươi tìm không thấy hả?”

“Tà vật có tu vi, đều sẽ có một động phủ để ẩn thân, bất quá……” Diệp Thiếu Dương nhíu mày, tựa lưng vào ghế, yên lặng suy nghĩ, nói: “Nếu thực sự có người cố ý xây dựng U linh lộ, thì nữ quỷ này cũng là do con người tạo ra, phiền phức lớn rồi đây, hết thảy tà vật đều có người thao túng, sẽ rất khó đối phó, bởi vì người đó vô cùng thông minh.

Bất quá, điều khiến tôi không thể hiểu được chính là, toàn thân cô ta hóa thành huyết nhục, rồi cách thức tấn công điên cuồng.....quả thực không thể nào a.”

Tạ Vũ Tình thuận miệng nói: “Có cái gì mà không thể, quỷ sao, nhất định nó đã dùng một chút ảo giác, không phải sao……”

“Cô không hiểu, cái này không phải ảo giác, phương thức tấn công của lệ quỷ, ngoại trừ một số quy luật thường thấy, thì đều quyết định bởi nguyên nhân chết của nó: ví dụ như... quỷ chết đuối sẽ giỏi dùng nước, bị lửa đốt chết thì miệng có thể phun lửa, quỷ thắt cổ tay sẽ cầm một sợi dây thừng tìm người lấy mạng…… Nữ quỷ này thân thể bị biến thành một đống thịt nát, không phải chết do công kích bình thường, loại này tôi cũng đã gặp qua một lần, cô biết là loại quỷ gì không?”

Tạ Vũ Tình chậm rãi lắc đầu.

“Là quỷ bị xử tội lăng trì, chỉ loại quỷ này, lúc hiện ra chân thân, mới có hình dạng là một đống thịt nát, bởi  nó đã chết như vậy……”

Tạ Vũ Tình thất thanh nói: “Ý của ngươi là, nữ quỷ này đã bị lăng trì xử tử?”

“Tôi cũng không biết, chỉ mong không phải, lăng trì là cách chết thống khổ nhất trong các loại, người phải chịu đau đớn tới cực điểm, sau khi chết sẽ sinh ra oán khí cực lớn, nếu không có ai siêu độ, chắc chắn sẽ biến thành lệ quỷ, hơn nữa ngay từ đầu đã có tu vi cấp Quỷ Thủ, là khởi điểm tối cao của quỷ hồn.”

Tạ Vũ Tình lo lắng nhìn hắn một cái, “Cô ta còn giết nhiều pháp sư như thế…… Ngươi phải cẩn thận đó nha.”

Diệp Thiếu Dương nghe vậy, cũng không có biểu hiện gì, chỉ cười cười.

Về đến Thạch Thành, Diệp Thiếu Dương gọi ngay cho Lão Quách, nhờ hắn chuẩn bị giúp một số pháp khí, bảo mai sẽ qua lấy, sau đó cùng đi Cương Thành.

Tạ Vũ Tình chi xe chạy thẳng đến bên ngoài tiệm bánh bao, hai người cùng nhau vào đó ăn tối, Tạ Vũ Tình vất vả một ngày, đói không chịu được, vừa nhìn thấy bánh bao bày lên bàn, lập tức ăn ngấu ăn nghiến, làm cho cằm dính đầy dầu mỡ.

Diệp Thiếu Dương thật sự nhìn không quen, cầm hai tờ khăn giấy, vừa lau cho cô, vừa nói một cách châm chọc: “Ăn cái bánh bao cũng thành ra như vậy hả, nói cô là người lớn thì thật không đúng nha, già đầu rồi mà còn như con nít.”

Vốn nghĩ với tính cách của Tạ Vũ Tình tính, nghe xong lời này nhất định sẽ mắng mình te tua, nhưng kết quả nằm ngoài dự đoán, cô nàng không những không trừng mắt mắng mỏ, ngược lại còn toét miệng cười ngây ngô, ngoan ngoãn tùy ý Diệp Thiếu Dương lau dầu mỡ dính trên cằm.
“Cô  bị trúng gió à?” Diệp Thiếu Dương thấy cô nàng đột nhiên tỏ ra hiền lành dịu dàng, nhịn không được hỏi.

“Ừ...bị trúng gió.” Tạ Vũ Tình gật đầu cười, lát sau lại vớ thêm bánh bao ăn, miệng lại bóng nhẫy dầu mỡ, cố ý tỏ ra gấp gáp trước mặt Diệp Thiếu Dương, “Mau mau, giúp ta lau đi.”

“Cô tự đi mà lau !” Diệp Thiếu Dương viét túi khăn giấy ném cho cô nàng, cả giận nói, “Cô thực sự xem tôi là người hầu à!”

“Ừ.... ta coi ngươi là đầy tớ đó, thì đã sao!” Nói xong cười một cách sung sướng, bất ngờ phụt một tiếng, nhân bánh bao phun đầy lên mặt Diệp Thiếu Dương.

Hai người đang ăn dở chỗ bánh bao, thì điện thoại của Tạ Vũ Tình chợt vang lên, cầm lên mở ra xem, lập tức nuốt vội miếng bánh bao, điện thoại kết nối, nói được vài câu rồi gác máy, thần sắc rặng rỡ, quay sang nói với Diệp Thiếu Dương: “Đừng ăn nữa, đi làm chính sự cái đã....tìm được lão nhân kia rồi.”

Hai mươi phút sau, hai người đã có mặt trước cửa viện dưỡng lão ở ngoại ô Thạch Thành, mới vừa dừng xe, một người mặc cảnh phục lập tức đi tới tiếp bọn họ.

“Chào Diệp đại ca.” Vừa thấy Diệp Thiếu Dương,  người này lập tức thân thiết chào hỏi.

Diệp Thiếu Dương hình như đã gặp qua hắn, suy nghĩ nửa ngày, mới nhớ hắn tên là Kỳ Thần, trợ thủ của Tạ Vũ Tình .

“Đúng là người chúng ta muốn tìm sao?” Trên đường đi tới cổng lớn viện dưỡng lão, Tạ Vũ Tình hỏi.

“Không sai, nhân viên ở đây liếc mắt một cái đã nhận ra, người mà chúng ta hỏi thăm, Lý Hiếu Cường, đã tới đây rất nhiều lần, đều tìm một lão nhân, tên là Đỗ Hổ, 58 tuổi.”

Diệp Thiếu Dương tính nhẩm một chút, vụ tự sát tập thể xảy ra khoảng 35 năm trước, 58 trừ 35, hai mươi ba tuổi, đúng là lứa tuổi học đại học, chỉ là có chút kỳ quái, hỏi: “Người tên cái gì Hổ này, sao mới 58 tuổi đã vào viện dưỡng lão hả?”

Kỳ Thần nói: “Là Đỗ Hổ. Tôi mới vừa hỏi được chút thông tin: Đỗ Hổ ly hôn, có hai con trai tử, con cả sống ở nơi khác, người còn lại mới kết hôn, làm vận chuyển, công việc bận rộn, không có thời gian chăm sóc lão nhân, bởi ông ta bị chứng si khờ người già rất nghiêm trọng, cần có người trông nom cả ngày, bất đắc dĩ mới phải đưa đến viện dưỡng lão, con trai ông ta vẫn thường xuyên tới thăm, hôm nay đúng lúc cũng ở đây.”

“58 tuổi đã mắc chứng bệnh si khờ người già nghiêm trọng, không hợp lý a.” Tạ Vũ Tình nhủ thầm.

Có Kỳ Thần dẫn đường, hai người Diệp Thiếu Dương vào viện dưỡng lão, Kỳ Thần đi làm thủ tục thăm hỏi, sau đó một nhân viên đưa họ tới phòng khách ngồi chờ, một lát sau, một nam nhân trông già cả ốm yếu được một nam thanh niên dìu đến, hai người Diệp Thiếu Dương lập tức đứng dậy, đỡ lão nhân ngồi xuống sofa.

“Ta tên Đỗ Nghĩa,” nam thanh niên nhìn ba người bọn họ, tự giới thiệu, “Các người, tìm cha của ta... rốt cuộc là có chuyện gì?”

Diệp Thiếu Dương bảo Tạ Vũ Tình nói chuyện với bọn họ, còn mình thì quan sát người tên Đỗ Hổ này, nhìn kỹ mới phát hiện, thực ra ông ta cũng không già lắm, chỉ là dáng người hơi mập, tóc bạc trắng, thân mình lại rũ xuống, nên có cảm giác như đã bảy tám mươi tuổi.

Diệp Thiếu Dương chú ý tới, hai mắt của Đỗ Hổ vẫn luôn nhắm chặt, vẻ mặt đờ đẫn, hai tay không ngừng run rẩy.

“Hai mắt của ông ta, sao lại thế này?”
Chờ bọn nói chuyện xong, Diệp Thiếu Dương đặt câu hỏi đầu tiên .

“Cha ta bị mù đã nhiều năm.” Đỗ Nghĩa liếc mắt đánh giá Diệp Thiếu Dương một cái, lạnh lùng nói: “Nếu ngươi muốn nghe được mấy chuyện liên quan đến học viện kia, thì tốt nhất là không nên hỏi, ngay cả lúc tỉnh táo, cha ta cũng không muốn nhắc tới nơi đó.”

Diệp Thiếu Dương cau mày nói: “Vì sao?”

“Mắt của cha ta, là do năm đó quay về trường học tế bái bạn học đã mất, sau đó đột nhiên bị mù, người cũng biến thành si khờ.” Đỗ Nghĩa thở dài, “Bác sĩ nói ông ấy bị mắc chứng si khờ người già, nhưng thực sự không phải vậy, trước kia nhiều lúc cha ta còn tỉnh táo, chỉ là mấy năm gần đây do tuổi cao, bệnh mới trở nên ngày càng nghiêm trọng.”

Diệp Thiếu Dương trong lòng bừng tỉnh, vừa rồi mình vẫn đang thắc mắc, ông ta là người mù, lại mắc chứng si khờ, lẽ ra khó có thể lấy vợ, chứ đừng nói là sinh hai con trai…… Tuy suy đoán cuộc sống cá nhân của người khác như vậy không được tốt lắm, nhưng đây là sự thật. Giờ mới biết, thì ra ông ta cũng không phải bị si khờ ngay sau khi sự việc phát sinh, mà sau khi kết hôn sinh con, mới trở thành như vậy.

Lập tức đứng dậy, đi tới bên cạnh Đỗ Hổ, kiểm tra từ trên xuống dưới, nhìn đến cổ Đỗ Hổ thì thấy một sợi dây màu đen, cầm lên xem, là một con Tỳ Hưu bằng ngọc, toả ra linh lực mà chỉ hắn mới có thể nhìn thấy, nghĩ thầm vật này nhất định chính là pháp khí mà Lý Hiếu Cường nhắc tới trong bút ký.

Đỗ Nghĩa đi tới giật lại miếng ngọc, nói: “Đừng có lộn xộn, cha ta nhờ nó mới có thể tồn tại đó!”

Diệp Thiếu Dương hỏi: “Sao lại nói như vậy?”

Đỗ Nghĩa nói: “Không biết, lúc cha ta còn tỉnh táo, có nói vật này là do một bằng hữu tặng cho ông ấy, để bảo toàn tính mạng.”

Diệp Thiếu Dương gật đầu, dùng tay vén mí mắt của Đỗ Hổ lên, nhìn qua một chút, lập tức giật mình kinh hãi: mắt ông ta chỉ có lòng trắng.

Đỗ Nghĩa lại một lần nữa khó chịu, cản lại hành động của Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương cũng không tiếp tục, mà lui về phía sau hai bước, tay chống cằm, trầm ngâm không nói gì.

Tạ Vũ Tình khẽ đi tới bên cạnh, thấp giọng hỏi: “Thế nào? Có phải cũng giống như người lần trước, hồn phách bị phá huỷ gì gì đó?”

Diệp Thiếu Dương lắc đầu, nói: “Nếu là hủy hồn, người còn sống sẽ có biểu hiện điên khùng, giống như bệnh tâm thần, không phải là si khờ, hồn phách của ông ta nhất định bị phong ấn ở đâu đó……”

“Có thể trị khỏi không?”

“Trên nguyên tắc, nếu mở được hồn ấn, sẽ có thể khôi phục thần trí, nhưng mà…… thực rất kỳ quái... tôi không tìm được phong ấn ở đâu……”

Câu nói cuối cùng của Tạ Vũ Tình thanh âm khá lớn, bị Đỗ Nghĩa nghe được, hừ lạnh một tiếng nói: “Đừng có dở trò lừa gạt, bệnh si khờ người già làm sao mà trị hết, cha ta đã khám rất nhiều bệnh viện, kết quả vẫn chỉ là bộ dáng này, nếu có cách chữa trị, sao ta lại phải đưa ông ấy đến viện dưỡng lão.” Nói đến đây, không biết nghĩ tới cái gì, khoé mắt ươn ướt, than ngắn thở dài.

Diệp Thiếu Dương nhìn hắn, nói: “Ngươi đúng là một hiếu tử.”

Đỗ Nghĩa thở dài, “Hiếu tử thì đã sao? Đâu thể đổi lấy sức khỏe của cha ta?”

“Nếu ngươi đưa ta tiền, năm ngàn thôi.” Diệp Thiếu Dương nói, “Ta sẽ giúp ngươi chữa khỏi cho ông ấy.”

“Ta cho ngươi năm cái bạt tai thì có!” Đỗ Nghĩa lạnh lùng nói, “Nếu ngươi muốn lừa gạt, thì tìm lầm người rồi, tuy ta muốn cha hồi phục sức khỏe, nhưng ngay cả khi tuyệt vọng, cũng nhất định không cho cha ta dùng thuốc bậy bạ.”

“Không tiêm, không uống thuốc. Chờ ta chữa khỏi cho ông ấy, ngươi mới suy xét có nên đưa tiềm cho ta hay không.”

Diệp Thiếu Dương nói xong, vẽ một tấm Hiển hồn phù, dán lên mặt Đỗ Hổ, Đỗ Nghĩa muốn ngăn cản, nhưng thấy Diệp Thiếu Dương quả quyết có thể chữa khỏi, ngẫm lại cũng không tổn thất gì, nên mới để yên cho hắn làm phép.

Diệp Thiếu Dương niệm xong chú ngữ, đợi một hồi, trên linh phù dần xuất hiện bóng người màu trắng.

Hiển hồn phù, là thông qua linh lực của phù ấn, biểu hiện tình trạng của hồn phách  lên trên linh phù, nếu có vấn đề, pháp sư liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra.

Diệp Thiếu Dương quan sát bóng trắng trên linh phù, không bị hủy hồn, thứ tự hồn phách cũng hoàn toàn chính xác, lập tức trong lòng có phán đoán, chậm rãi mở ra thông thiên nhãn, nhìn về phía Đỗ Hổ, vẫn không thấy bất cứ cái gì dị thường, chỉ có hai khe mắt mơ hồ toát ra âm khí.

Tiến thêm một bước, vén mí mắt Đỗ Hổ lên lần nữa, vừa nhìn thấy, lập tức cau mày thật chặt, đầu quay sang một bên, hít một hơi thật sâu.

Tạ Vũ Tình kinh ngạc đi tới bên cạnh, hỏi: “Làm sao vậy?”

“Quỷ ruồi che mắt, che giấu hồn phách, bảo sao thần chí mơ hồ, trở thành si ngốc.”

“Có nghĩa là gì?”

Diệp Thiếu Dương không vội giải thích, mà lấy notebook ra, viết xuống mấy chữ, giao cho Kỳ Thần, nói: “Nghĩ cách kiếm giúp tôi.”

Kỳ Thần nhận lấy tờ giấy, nhìn qua một lần, nhăn mặt khó hiểu, quay ra hỏi Diệp Thiếu Dương: “Diệp đại ca... dầu mè, nhọ nồi đều không thành vấn đề, nhưng cái gì mà nước trong người đồng tử…… là cái gì hả?”

“Chính là nước tiểu bé trai đó.” Nói xong, lại bổ sung một câu, “Cũng không nhất định phải là bé trai, chỉ cần là của nam nhân chưa từng nếm mùi đời, cậu đã ...gì gì đó chưa?”

“Tôi……” Kỳ Thần đỏ bừng mặt, gật gật đầu.

Tạ Vũ Tình bật cười.

Diệp Thiếu Dương nói: “Thế thì không được rồi, vậy mau đi chuẩn bị đi.”

Mấy thứ này đều không khó thu thập, chưa đầy hai mươi phút, Kỳ Thần đã quay lại, giao tất cả cho Diệp Thiếu Dương. Nước tiểu đồng tử được đựng trong một chai nước khoáng Lavie.

“Đây là nước tiểu của ai?” Diệp Thiếu Dương đưa tay nhận lấy, hỏi.

“Không phải của tôi, tôi ra ngoài đó tìm một bé trai……” Kỳ Thần gãi đầu nói.

Diệp Thiếu Dương lấy từ ba lô ra một cái chén tráng men, đổ nước tiểu đồng tử vào trong, sau đó cho nhọ nồi cùng mấy nguyên liệu khác vào trộn đều, vẽ một đạo phù, đốt thành tro, để vào trong chén, dùng một tấm vải đỏ che lại miệng chén.

Kế tiếp, đặt trên mặt đất ba cọc tiền đồng, đỡ trụ đáy chén, châm một ngọn nến đặt phía dưới, liên tục khuấy, nước tiểu đồng tử sau khi được đun sôi, bốc hơi nghi ngút, huân đến người đôi mắt sinh đau, Tạ Vũ Tình cùng Kỳ Thần giữ cửa cửa sổ đều mở ra, làm không khí lưu thông.

Đỗ Nghĩa không biết trong hồ lô của Diệp Thiếu Dương có gì, nhưng thấy hắn đã tiến hành được một nửa, cũng tò mò không biết rốt cuộc hắn muốn làm gì, vì thế đỡ cha mình phụ đến gần đó ngồi chờ.

Hỗn hợp nước tiểu bốc hơi lên thành một lớp sương mù, từ khe hở của tấm vải đỏ thoát ra ngoài, chờ đến khi không còn hơi nước bốc lên, vải đỏ cũng bị biến thành màu tương, Diệp Thiếu Dương thổi tắt ngọn nến, cầm tấm vải đỏ lên, mọi người lập tức thò đầu vào nhìn, chỉ thấy chén đế một đoàn màu đen hồ trạng, mặt trên còn có một ít cặn màu trắng, nhìn qua trông rất kinh tởm.

Diệp Thiếu Dương cầm chén giao cho Kỳ Thần. Kỳ Thần thuận miệng hỏi: “Cứ trực tiếp cho ông ta ăn sao, hay phải thêm nước gì đó?”

Diệp Thiếu Dương nói: “Ăn sao được, cái này có độc, ăn vào sẽ chết, tôi muốn cậu mang chén đi rửa sạch, lát còn dùng đến nó.”

Kỳ Thần tròn mắt ngạc nhiên, còn Tạ Vũ Tình thì cảm thấy buồn bực, việc này nhìn qua cũng gần giống luyện chế dược liệu, theo bản năng nghĩ ngay đến chuyện cho người ta uống sau khi luyện thành, lập tức bất mãn nói: “Ngươi thật biết cách đùa giỡn, phí bao công sức luyện tới như vậy, lại mang đi rửa sạch là sao?”

Diệp Thiếu Dương giơ miếng vải đỏ mới vừa dùng để che miệng chén lên, nói: “Cái tôi muốn, chính là miếng vải đỏ đã ngấm dược liệu này!”

Lập tức gập miếng vải đỏ thành ba nếp, định đắp lên mắt Đỗ Hổ, thì lại bị Đỗ Nghĩa ngăn cản.

“Đây là cái gì?” Đỗ Nghĩa nhìn chằm chằm chất lỏng sền sệt màu đen ướt đẫm miếng vải đỏ, nói, “Trong này có nước tiểu, còn có mấy thứ linh tinh gì đó mà ta không biết, sao có thể tùy tiện để ngươi đắp lên mắt cha ta được!”

Diệp Thiếu Dương kiên nhẫn nói: “Cha của ngươi bị quỷ ruồi che mắt, thần trí bị phong bế, cho nên ông ta không chỉ có si khờ, mà còn trở nên mù loà, chỉ cần giết chết quỷ ruồi, khai thông thần trí, thì cha ngươi tự động sẽ khoẻ lại.”

Đỗ Nghĩa hồ nghi nhìn hắn, rồi lại nhìn sang hai mắt cha mình, nói: “Quỷ ruồi là cái gì, sao ta không thấy con nào, máy móc y tế hiện đại cũng kiểm tra không ra?”

Diệp Thiếu Dương nói: “Chẳng có ích gì, nếu ngươi có thể thấy được, thì pháp sư chúng ta làm cái gì?”

Đỗ Nghĩa hừ lạnh một tiếng, “Nói nửa ngày không phải là muốn giở thủ đoạn gian  trá sao, đến lúc đó trị không khỏi, lại tìm cớ đổ tại các kiểu, mấy loain mánh khoé bịp người này, tin tức trên TV đữ cảnh báo rất nhiều rồi.”

Diệp Thiếu Dương vô ngữ, chỉ nghĩ sau khi thành công, chân tướng tự nhiên sẽ được sáng tỏ....tuy nhiên, dù sao đây cũng cha của hắn, nếu hắn không đồng ý, bản thân mình cũng không thể cố tình làm phép, bất đắc dĩ nói: “Phải làm sao ngươi mới khiến ngươi tin tưởng?”

Đỗ Nghĩa nói: “Cái này quá đơn giản, chẳng phải ngươi nói cha ta bị cái gì...quỷ ruồi che mắt sao, nếu ngươi có bản lĩnh khiến ta nhìn được quỷ ruồi kia trông thế nào, tất nhiên ta sẽ không lời gì để nói.”
Tạ Vũ Tình cũng đi theo nói: “Đúng rồi Thiếu Dương, ngươi cho chúng ta xem quỷ ruồi trông thế nào đi .”

Diệp Thiếu Dương thở dài, “Tôi không muốn cho các người xem, bởi cảnh tượng đó…… thực sự rất kinh tởm, nhưng nếu các người cứ muốn xem, cũng được thôi....” Lập tức lấy từ trong túi ra một lọ sứ chứa nước mắt trâu, đổ một chút lên linh phù, sau khi châm lửa đốt rồi bảo Đỗ Nghĩa nhắm mắt lại, hun mí mắt của hắn ta một lượt.

Tạ Vũ Tình cùng Kỳ Thần cũng không chờ nổi, liền đi tới bên cạnh, Diệp Thiếu Dương đành phải hun mắt cho bọn họ một lượt, ba người bị hun tới chảy cả nước mắt, sau đó mở to mắt ra, lập tức nhìn về phía Đỗ Hổ đang nhắm chặt hai mắt.

“Không thấy gì hết a.” Tạ Vũ Tình buồn bực nói.

Diệp Thiếu Dương âm thầm hừ một tiếng, nói: “Các người chuẩn bị tâm lý thật kỹ, đừng có ói ra đồ ăn từ tối qua đấy nhé.” Nói xong đưa tay, vén mí mắt của Đỗ Hổ lên.....

Chỉ thấy đồng tử cùng với mí mắt, chi chít những điểm nhỏ li ti tạo thành một lớp dày đặc, e rằng còn dày hơn da cóc gấp trăm lần!

Cảnh tượng phát sinh trên cơ thể con người này vô cùng kinh dị, vốn đã khiến người khác cảm thấy ghê tởm....tuy nhiên khi bọn họ nhìn gần hơn, thấy rõ những chấm nhỏ đó là gì, lập tức cảm thấy da đầu tê dại, dạ dày sôi lên òng ọc.

Hàng ngàn chấm li ti màu đỏ này.... đều là ruồi bọ, đầu chúng rất nhỏ, toàn thân đỏ đậm, bọn chúng không ngừng há mồm, cắn vào đồng tử trong mắt ông ta……

“Tôi không chịu nổi nữa rồi!” Kỳ Thần xông ra ngoài, chỉ chốc lát sau đã truyền đến tiếng nôn mửa.

Tạ Vũ Tình hai tay bịt miệng, vẻ mặt nhăn nhó quay đầu qua một bên, không dám nhìn thêm.

Đỗ Nghĩa lui về phía sau hai bước, miệng lẩm bẩm: “Tại sao lại như vậy……”

“Thấy được rồi đó, chúng chính là quỷ ruồi,” Diệp Thiếu Dương nhún nhún vai, rất có một bộ không cần các ngươi xem một hai phải chính mình tìm ngược thái độ, đĩnh đạc mà nói: “Quỷ ruồi đến từ nơi rất sâu trong Quỷ Vực, hiếm khi thấy được trên nhân gian, bởi khí tức trên nhân gian không giống như ở Quỷ Vực, không dùng Âm Dương Nhãn sẽ nhìn không ra, vì thế phải dùng  nước mắt trâu hun mắt các người....

Bọn quỷ ruồi này không đả thương người, mà chỉ bám vào hồn phách, tồn tại như một loại ký sinh trùng, không ngừng hấp thu tinh khí cùng oán khí trong cơ thể quỷ hồn, tuy không ảnh hưởng lớn tới quỷ hồn, nhưng sẽ làm tổn thất một chút tu vi, giống như giun đũa hấp thu dinh dưỡng trong cơ thể con người, không phải là thứ tốt, nhưng cũng không nguy hiểm tính mạng.”


(Hết chương)

Comments

Popular posts from this blog

Chương 629

Chương 640-641

Chương 628