Chương 670
NGƯỜI HÂM MỘ NHIỆT TÌNH
Rời khỏi Đỗ gia, Diệp Thiếu Dương bảo Tạ Vũ Tình đưa mình tới nhà Lão Quách, Kỳ Thần lái xe, hai người ngồi ở phía sau, tiếp tục thảo luận vụ án.
“Hiện giờ, đã hiểu rõ đại khái tình huống.” Diệp Thiếu Dương nói, “Nếu thông tin của Đỗ Hổ không sai, Tử Nguyệt rất có thể đã được chôn ở U linh lộ, nữ quỷ mà tôi nhìn thấy, quá phân nửa chính là cô ta.” Giờ nhớ lại, đáng tiếc nữ quỷ vẫn luôn biến hoá diện mạo, không lộ rõ dung nhan, bằng không mình xem qua ảnh chụp, sẽ biết thêm một chút về cô ta.
“U linh lộ kia tồn tại, xem ra là để tăng cường tu vi cho Tử Nguyệt, trấn áp cương thi trong mộ cổ.”
Tạ Vũ Tình khó hiểu hỏi, “Cương thi trong mộ cổ lợi hại lắm sao, đến cả tên pháp sư Thái Lan kia cũng không đối phó được, còn phải hy sinh năm mươi mạng người tự sát tập thể, biến thành lệ quỷ tới đối phó nó?”
Diệp Thiếu Dương nói: “Tôi cũng suy nghĩ, không biết cương thi trong mộ cổ kia là cái gì, tu vi Tử Nguyệt ra sao tôi cũng không biết, nhưng con cương thi này chắc chắn vô cùng đáng sợ, hơn nữa nó hoàn toàn không giống như cương thi bình thường, có khi giết Quỷ Thủ dễ như trò chơi cũng nên.”
Tạ Vũ Tình lẩm bẩm nói: “Nó là cái gì hả?!.”
Diệp Thiếu Dương âm thầm hít sâu một hơi, nói ra bốn chữ:
“Đồng Giáp Thi vương!”
Tạ Vũ Tình ngơ ngẩn nhìn hắn, “Đó là…… cái gì?”
" Đồng Giáp Thi vương...là lão đại của đám Đồng Giáp Thi.” Diệp Thiếu Dương tiếp tục giải thích, “Giống loại này cổ mộ, khẳng định là có chôn cùng giả, một khi cổ mộ thành nơi dưỡng thi, bởi vì phong thuỷ huyệt vị duyên cớ, mộ chủ đương nhiên là tu vi sâu nhất, còn lại những cái đó tiểu đệ, cũng chính là giống nhau cương thi.”
Tạ Vũ Tình nói: “ Đồng Giáp Thi Vương đó, có phải rất lợi hại hay không?”
“Tôi cũng chưa thấy qua, bất quá trong sách có nói, loại này sức mạnh như trâu, kháng tính rất mạnh, có thể nói là đao thương bất nhập.”
Kỳ Thần cười nói: “Nghe cứ như quái vật ấy nhỉ.”
“Quai vật thì đã dễ đối phó.” Diệp Thiếu Dương âm thầm thở dài.
Nhưng cũng may, tình huống tuy phức tạp, nhưng manh mối điều tra cũng không thiếu, sau khi hai người Diệp Thiếu Dương thương lượng đã đi đến quyết định, sáng sớm hôm sau sẽ đi Học viện Y khoa, trước tiên điều tra phòng học 408 toà nhà giải phẫu, xem có thể gặp được hồn phách của Lâm Du hay không.
Diệp Thiếu Dương nghĩ, nếu Đỗ Hổ gặp được cô ta trong đó, chứng tỏ hồn phách Lâm Du ở trong toà nhà.
“Nếu cô ta bị ép buộc mà chết, nhất định mang lòng oán hận Tử Nguyệt, Mao chủ tịch dạy chúng ta, kẻ thù của kẻ thù, chính là bằng hữu của chúng ta, như vậy có thể đoàn kết đối tượng.”
Tạ Vũ Tình khó hiểu nói: “Sao Tử Nguyệt lại là kẻ thù của chúng ta? Không phải cô ấy vì cứu mọi người mà tự sát sao, nếu phương pháp có vấn đề, thì ít ra mục đích ban đầu cũng không xấu.”
Diệp Thiếu Dương thở dài, “Tôi đoán, con quỷ ở trung tâm thuật hiến tế kia, chính là cô ta, lấy chính hồn phách củ mình, tập hợp bốn mươi chín oán khí của lệ quỷ, tu luyện ba mươi năm…… Tu vi cô ta thâm sâu quả không sai, nhưng cô nên biết, một con quỷ nếu ở dưới Âm Sào trong thời gian dài, sẽ bị âm khí ăn mòn, hồn phách cũng sẽ bị ô nhiễm vài phần.”
Kỳ Thần chen vào một câu: “Có phải giống như luyện tà công trong tiểu thuyết võ hiệp hay không, vốn là một người lương thiện, sau bị biến thành đại ma đầu?”
“Chính là ý này,” Diệp Thiếu Dương nhìn Tạ Vũ Tình, nói, “Hôm qua đánh nhau cùng cô ta, tình huống thế nào cô cũng thấy rồi, thiếu chút nữa tôi đã không thể ra khỏi con đường đó.”
Tạ Vũ Tình chậm rãi gật đầu.
“Tình huống hiện tại, chúng ta đều đã biết, giờ đây nếu muốn làm rõ ràng vấn đề, kỳ thật chỉ có một: sự tình năm đó, qua ba mươi năm, vốn đã gió êm sóng lặng, đột nhiên lại xảy ra sự kiện thần quái, giết chết Lý Hiếu Cường, thế là sao hả?”
Tranh thủ Tạ Vũ Tình đang tự suy ngẫm, Diệp Thiếu Dương lấy di động ra, gọi cho Chu Tĩnh Như, hẹn cô tối nay ăn cơm, Chu Tĩnh Như nghe vậy vui vẻ đồng ý liền, sau đó nói địa chỉ chỗ hẹn.
"Thế nào hả, chưa gì đã nhớ rồi à?” Chờ hắn gác điện thoại, Tạ Vũ Tình nguýt dài một cái, nói mỉa hắn.
“Cái gì, tôi hẹn cô ấy làm chính sự, cô đã quên lúc trước có nói về chuyện của Ngô Nhạc Ý...."
Tạ Vũ Tình chợt nhớ ra.
“Cô có muốn đi cùng hay không?” Diệp Thiếu Dương hỏi.
“Thôi đi,” Tạ Vũ Tình nhướng nhướng chân mày, “không rảnh làm kỳ đà cản mũi mấy người.”
Diệp Thiếu Dương biết Tạ Vũ Tình chế nhạo mình, cố ý cười cười nói: “Cám ơn vì đã toại nguyện.”
“Ngươi...... hừ!” Tạ Vũ Tình cười lạnh một tiếng, không biết nói gì.
Tới cửa hàng nhà Lão Quách, Diệp Thiếu Dương với Tạ Vũ Tình hẹn thời gian ngày mai gặp mặt, sau đó một người xuống xe, đi vào tiệm.
Trong cửa hàng hầu hết mọi thứ đều như cũ, Lão Quách không có ở đó, mà là một cô bé chừng mười bốn mười lăm tuổi, tóc ngắn mang tai, trang điểm nhẹ nhàng, tuy còn chưa dậy thì, nhưng đã ra dáng một tiểu mỹ nhân, tay chống lên mặt quầy, dường như đang chơi game, vẻ mặt vô cùng tập trung, không chú ý tới Diệp Thiếu Dương đang đi vào.
Diệp Thiếu Dương quan sát cô bé, trong lòng buồn bực, chẳng lẽ đây là nhân viên mới Lão Quách mướn trông cửa hàng ư? Với tính cách háo sắc của Lão Quách, mướn người đẹp trông cửa hàng có thể lý giải, nhưng nhìn cô bé như vậy, rõ ràng là thuê lao động trẻ em a.
“Khụ khụ,” Diệp Thiếu Dương ho khan hai tiếng, cô bé lúc này mới ngẩng đầu lên, lập tức lộ ra một nụ cười ngọt ngào, nói: “Muốn mua gì, quan tài hay người giấy?”
Nhìn thấy vẻ mặt bực bội của Diệp Thiếu Dương, tiểu cô nương mới nhận ra mình đã lỡ lời, vỗ vỗ miệng, thè lưỡi xin lỗi, “Trẻ con không biết nói chuyện, chú đừng để ý nha, người muốn mua cái gì?”
“Cô…… mới tới?” Diệp Thiếu Dương nhìn cô bé, hỏi.
“À, tôi không thường tới, chú muốn mua cái gì?”
“Không mua cái gì hết, tôi tìm Lão Quách.”
“À, vậy chờ một chút nha.” Tiểu cô nương đứng dậy đi vào nhà trong, đi được hai bước đột nhiên đứng lại, xoay người, nghiêng đầu quan sát Diệp Thiếu Dương, há mồm nói: “Mao Sơn minh uy thiên sư đạo!”
Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, kinh ngạc nhìn cô bé từ trên xuống dưới, nói: “Cô ...cô là ai ?!”
“Ha ha!” Tiểu cô nương hét ầm lên “Thiếu Dương thúc thúc!” rồi nhào tới ôm cổ Diệp Thiếu Dương, hưng phấn nhảy dựng lên, cơ hồ muốn chồm lên người hắn.
Bị vồ bất thình lình, Diệp Thiếu Dương suýt chút nữa không đỡ được, cũng không thể giãy giụa, “Ái ái, cái gì thế này, đàng hoàng một chút đi……”
“Ha ha, sợ cái gì, người là thúc thúc của con a. Sư thúc, quả nhiên rất soái nha, giống người trong mộng của con .”
Sư thúc…… Trong mộng…… Diệp Thiếu Dương ù hết cả tai, tức giận kêu lên: “Cô là ai thế! Cô...cô buông tôi ra nhanh lên!”
Tiểu cô nương ôm chặt hai tay hắn, đột nhiên nhảy chồm lên, Diệp Thiếu Dương lảo đảo, theo phản xạ kịp thời đỡ được cô bé.
Đúng lúc này, một thanh âm quen thuộc từ phía sau vang lên, “Hai người.....đang làm cái gì thế hả?”
Diệp Thiếu Dương quay đầu lại, thấy Lão Quách tay vén rèm, vẻ mặt tức giận nhìn mình.
“Cha! Rốt cuộc con đã được gặp Thiếu Dương thúc thúc rồi!” Tiểu mỹ nhân hưng phấn kêu lên, Diệp Thiếu Dương trong lòng chấn động....Cha ư? Thì ra đây là…… con gái của Lão Quách?
(Hết chương)
Comments
Post a Comment