Chương 678
THĂM DÒ ĐÁY NƯỚC
Diệp Thiếu Dương nhún nhún vai, nói: “Ý ngươi nói.... bây giờ vẫn chưa bằng sao?”
“Ngươi đừng có quá tự tin.” Dương công tử xoay người lại đối mặt hắn, há miệng thở hắt ra, bất ngờ nói: “Ngươi có thể mặc quần áo vào trước đã, rồi mới nói hay không ?”
Diệp Thiếu Dương sửng sốt, cúi đầu nhìn nhìn trên người mình chỉ mặc độc chiếc quần con, nói: “Mặc làm gì, ta sắp đi ngủ rồi, bình thường ngươi vẫn mặc quần dài đi ngủ à?”
Dương công tử miệng mấp máy, phun ra hai chữ: “Vô duyên.”
Diệp Thiếu Dương cắt ngang: “Đều là đàn ông con trai, ngươi còn giả bộ đứng đắn cái gì.”
Dương công tử đành phải quay đầu sang một bên, nói: “Xem ra ngươi cũng tương đối thủ tín, đã cởi bỏ một phần phong ấn cho ta, tiếp tục giao dịch đi, thế nào hả?”
Diệp Thiếu Dương nói: “Giao dịch cái gì?”
“Ngươi biết con ba ba tinh kia từ nơi nào tới không?”
Diệp Thiếu Dương cau mày, nói: “Ngươi biết sao?”
“Ta biết, Khuê mộc lang tinh xâm nhập Quỷ kim dương tinh, không chỉ chủ giết chóc, mà còn chủ yêu tinh vị trí, ứng với vùng lân cận, không bao lâu nữa, nơi đây sẽ có một con đại yêu xuất thế……”
Diệp Thiếu Dương trong lòng bỗng nặng chĩu.
“Ngươi biết đó, đã là đại yêu tất sẽ có nội đan, với bất kỳ kẻ nào mà nói, cũng là vật quý hiếm gặp.”
Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, tu vi yêu tinh, tất cả đều nằm trong nội đan, nhưng nội đan của yêu tinh cấp thấp tác dụng không nhiều, chỉ có thể dùng làm pháp dược, nhưng chỉ cần là đại yêu có tu vi mấy ngàn năm trở lên, nội đan có thể chịu được nghiệp hỏa đốt cháy mà không bị huỷ, đó là bảo bối thực sự, nếu nắm trong tay pháp sư có thể phát huy biến hoá vô tận……
Bất chợt, Diệp Thiếu Dương nhớ tới lý do mà Nhuế Lãnh Ngọc khi chia tay với mình đã nói , phải chăng…… nàng cũng đang tìm kiếm vị trí của đại yêu xuất thế? Chuyện lớn như vậy, vì sao mình lại không biết một chút manh mối nào?
“Là đại yêu gì hả?” Diệp Thiếu Dương nói.
“Cứ từ ba đến năm trăm năm, đại yêu lại xuất thế, hấp thụ nguyệt hoa, luyện hoá nội đan. Con yêu lần này... ta cũng không biết là cái gì, nhưng ta có thể cảm nhận được khí tức trên người nó, mạnh hơn bình thường gấp mấy lần, lần này có lẽ.... là một con yêu vương.”
Diệp Thiếu Dương khẽ giật mình, yêu vương…… có mấy ngàn năm tu vi... chẳng cần phải che đậy, mình tuyệt đối không phải đối thủ của nó.
“Đúng rồi, sao ngươi có thể cảm giác được đại yêu tồn tại, mà ta lại không cảm giác được gì hết?”
“Ta là Hỗn Độn chi khí, có thể cảm nhận được vũ trụ chi lý, dù chỉ là một chút biến động rất nhỏ.”
“Nghe thật lợi hại đó nha.”
Dương công tử nói tiếp: “Ta giúp ngươi đoạt nội đan, ngươi chỉ cần đồng ý với ta một điều kiện.”
“Đưa nội đan cho ngươi sao?”
Dương công tử cười khinh thường, “Ta chẳng lạ gì thứ này, bất quá ta muốn ngươi giúp ta một việc, việc này cũng... chỉ có ngươi mới có thể làm được. Ngươi đừng nên hỏi đó cái gì, cứ làm như ta nói là được.”
Diệp Thiếu Dương nhún vai nói: Cái này sao được, vạn nhất ngươi bảo ta giết người hoặc tự sát, sao ta làm được.”
“Ta không bảo ngươi giết người, chỉ muốn ngươi tìm người, bất quá người này cũng không dễ tìm, hơn nữa còn có nguy hiểm...thế đó...”
Diệp Thiếu Dương cẩn thận suy nghĩ hồi lâu, gật đầu, nói: “Nếu thực muốn tìm người, thì dễ nói hơn rồi. Bất quá ta có thêm một yêu cầu…… Hắc hắc, có thể vén khăn chùm đầu của ngươi lên, để ta nhìn mặt, có được không hả?”
Dương công tử khe gật đầu, nói: “Mặt của ta, ngươi không thể xem, bất quá... tới khi tìm được người kia, ngươi sẽ có cơ hội nhìn được, nếu lúc đó ngươi còn có hứng thú xem...thì hẵng nói.”
“Có hứng thú, càng không được nhìn, ta lại càng muốn nhìn.”
Dương công tử nhếch khóe miệng cười cười, thân ảnh lay động, bay ra ngoài cửa sổ.
“Tuyết Kỳ ở trong Âm Dương Kính rất tốt, đang bế quan tu luyện, ngươi không cần quấy rầy cô ta, chờ ta tra được tin tức, sẽ quay lại tìm ngươi.”
Nhìn thân ảnh hắn từ từ biến mất, Diệp Thiếu Dương quay lại, ngồi xuống mép giường, nghĩ đến việc Dương công tử vừa nói: Đại yêu xuất thế, giết chóc khắp nơi…… Nếu là thật sự, có lẽ sẽ trở thành một đại kiếp nạn, cho dù thế nào, bản thân cũng chỉ có thể tuỳ cơ ứng biến, làm hết sức mình.
Sáng sớm hôm sau, khoảng 7 giờ, Diệp Thiếu Dương đã bị điện thoại của Tạ Vũ Tình đánh thức, bảo hắn đánh xe đến gặp mặt tại giao lộ cao tốc.
Rời giường rửa mặt xong, Diệp Thiếu Dương gọi cho Lão Quách, bảo sư huynh mau tới Học viện Y khoa, hẹn gặp nhau ngoài cổng trường. Lúc ra cửa, Tiểu Mã một hai đòi đi theo, nói là muốn giúp Lão Quách một tay, Diệp Thiếu Dương đành phải đưa cậu ta đi cùng.
Ra ngoài ăn sáng xong xuôi, hai người bắt xe tới giao lộ cao tốc, tìm được xe của Tạ Vũ Tình, sau khi lên xe, Diệp Thiếu Dương lại gọi cho Chu Tĩnh Như, được biết mấy thiết bị lặn nước đã đưa đến Học viện Y khoa, còn tìm một người thông thạo lặn nước hỗ trợ. Diệp Thiếu Dương định gọi điện thoại cho hắn, thì nghe nói người đó đang chờ ngoài cửa lớn Học viện Y khoa.
Chưa tới một giờ, ô tô đã đỗ trước cổng Học viện Y khoa Cương Thành, Diệp Thiếu Dương tìm được thợ lặn mà Chu Tĩnh Như giới thiệu, gia hỏa này tự giới thiệu tên mình là Triệu Lượng, tiếp đó mở thùng sau chiếc xe tải cỡ nhỏ, Diệp Thiếu Dương nhìn qua thì thấy bên trong có hai bộ thiết bị lặn nước.
Lát sau, Lão Quách cũng tới nơi, Diệp Thiếu Dương bảo Tiểu Mã đi theo sư huynh, trước tiên đến toà nhà giải phẫu điều tra thi sào, còn mình cùng Tạ Vũ Tình ngồi trên xe của Triệu Lượng, theo sự chỉ dẫn của Ngô Hải Binh tiến vào trong trường, lái xe thẳng tới bờ kênh nước đen gần Lệ Phân Viên, nơi này là chỗ hẻo lánh, không có sinh viên lui tới.
Diệp Thiếu Dương được Triệu Lương giúp thay đồ lặn, đeo kính lặn đội mũ, vác bình dưỡng khí, sau khi nghe Triệu Lượng nói xong những việc cần chú ý, liền nhảy xuống kênh nước đen.
Nước dưới kênh thực sự rất lạnh, tuy đã mặc đồ lặn, nhưng vẫn thấy lạnh buốt đến tận xương, Diệp Thiếu Dương buộc phải phóng thích cương khí chống chọi.
Quanh người xám xịt một mảng, không thấy rõ cái gì, Diệp Thiếu Dương vẫn một mạch lặn xuống, kết quả phát hiện càng xuống sâu, nước dường như càng trở nên sạch hơn.
Diệp Thiếu Dương một hơi lặn xuống mấy chục mét, cuối cùng cũng đã chạm đáy, nhìn sang hai bên trái phải, khắp nơi đều là bùn đất, không hề thấy mộ cổ như trong tưởng tượng.
Loanh quanh một hồi, phát hiện nước đều chảy về một phía, vì thế bơi qua đó, rốt cuộc thấy được một dòng nước, xoáy tròn đổ vào một huyệt động, huyệt động kia thật giống như hố đen trong ngân hà, dùng đèn pin trên đồ lặn chiếu xuống, cái gì cũng không nhìn được.
Dòng nước chậm rãi chảy vào hắc động, tốc độ không nhanh, vì thế Diệp Thiếu Dương có thể đứng lại dưới đáy nước, quan sát một hồi, phát hiện ra một hiện tượng rất kỳ quái: Phàm là nhánh cây, bùn đất mảnh vụn linh tinh một khi tới gần hắc động, lập tức bị ngăn trở, chỉ nước mới có thể chảy vào.
Diệp Thiếu Dương tò mò tiến lại gần, quả nhiên, có một đạo kết giới chi lực, chặn hắn ở bên ngoài.
Hai tay nâng lên, phóng thích cương khí cảm nhận một chút, lúc này, trên kết giới đột nhiên nổi lên làn sóng, gợn lăn tăn, hình thành một hàng chữ viết: “Nếu phá bỏ kết giới, vô số cương thi đang bị giam sẽ thoát ra ngoài.”
Những lời này làm Diệp Thiếu Dương từ bỏ ngay ý định đánh nát kết giới, ghé sát vào đó, mở Thông thiên nhãn, nhìn qua một lượt trong hắc động, phát hiện một dòng nước xoáy, bên trong trôi nổi lơ lửng một đám đồ vật, nhìn kỹ, tất cả đều là thi thể mặc khôi giáp.
Đồng Giáp Thi! Diệp Thiếu Dương âm thầm hít sâu một hơi, cẩn thận quan sát một chút, phát hiện trên mặt mỗi con Đồng Giáp Thi này đều dán một tấm linh phù, không hề nhúc nhích, như đang hôn mê.
(Hết chương)
Comments
Post a Comment