Chương 682-683-684

THẢM CẢNH NĂM ĐÓ

Tạ Vũ Tình nghe thấy thế, cũng hiểu ra vấn đề, nói: “Phong ấn là do pháp sư Thái Lan kia bố trí, nói như vậy, pháp sư này cũng rất lợi hại a, có thể ngăn cản được Thi Vương.”

Ngô Hải Binh vừa nghe, lập tức nói: “Không sai, nghe chú ta nói, vị pháp sư Thái Lan kia, là truyền nhân của phái gì đó, là nhân tài kiệt xuất trong giới pháp thuật Thái Lan……”

Diệp Thiếu Dương cười nhạt, nói: “Nếu hắn thật sự có thể phong ấn Đồng Giáp Thi Vương, vì sao còn muốn hy sinh năm mươi sinh mạng kia, dùng oán khí để áp chế?”

Ngô Hải Binh ngơ ngẩn, nói: “Cái gì mà hy sinh năm mươi sinh mạng?”

Diệp Thiếu Dương mặc kệ hắn thực không biết hay là giả ngu, không muốn nói nhiều với hắn, quay sang nói với Tạ Vũ Tình và Lão Quách: 

“Mọi người không nghe Mỹ Hoa vừa nói sao, hắc động phía dưới thuỷ vực, tràn ngập một cỗ oán khí cường đại, xem chừng đó là do mượn dùng sức mạnh của ‘ Sinh cơ biến ’ , làm cho Đồng Giáp Thi vương không thể phát huy dưới nước, cho nên mới bị kết giới kia vây khốn.”

Nói đến đây, Diệp Thiếu Dương đứng lên, nói: “Đi thôi, biết Thi Vương cùng mộ cổ dưới đó là được rồi, chúng ta tới phòng học 408 nói chuyện thôi, gặp cái cô Lâm Du kia một lần, nếu có thể ... hỏi cô ta là rõ ràng mọi chuyện.”

Diệp Thiếu Dương bảo Lão Quách lưu lại, thiêu huỷ mấy các Đồng Giáp Thi kia, loại trừ hậu hoạn, Lão Quách không ngờ sẽ phải làm mấy việc nặng nhọc này, đang muốn từ chối, Diệp Thiếu Dương lén đánh mắt sang Ngô Hải Binh một cái, Lão Quách không hổ có xuất thân con buôn, lập tức hiểu ý, đương nhiên áp dụng chiến thuật lạt mềm buộc chặt, tỏ vẻ kiên quyết không làm việc, thu thập dụng cụ chuẩn bị rời đi.

 Ngô Hải Binh thấy vậy lập tức cuống cuồng chạy nhanh tới, chắp tay hành lễ rối rít, vừa rồi hắn đã lĩnh giáo qua, thi khí đáng sợ thế nào, đánh chết cũng không dám chạm vào đám cương thi, trường hợp này lại càng không thể nhờ người khác làm hộ, nếu để sinh viên nhìn thấy, hậu quả thật khó lường.

Cuối cùng Lão Quách bị hắn năn nỉ ỉ ôi, ra vẻ không còn cách nào biện pháp, cố hết sức mà làm, bất đắc dĩ thu một vạn đồng tiền, mang mấy xác cương thi đi thiêu hủy, sau đó bảo Ngô Hải Binh chuyển tới một xe vôi, rắc đầy trên mặt đất, để hút hết thi khí đã ngấm vào bùn đất. Sau đó lại làm pháp sự, làm cho Ngô Hải Binh cảm thấy tiền này tiêu không uổng……

Trong lúc Lão Quách bận rộn xử lý cương thi, Diệp Thiếu Dương cùng Tạ Vũ Tình tới toà nhà giải phẫu, nhìn cửa lớn bị khóa chặt, mới chợt nhớ lần này là công khai hành động, có thể tìm Ngô Hải Binh lấy chìa khóa. Nhưng vì đã quên, nên đành dùng biện pháp cũ, ném dây Câu Hồn lên lan can lầu hai, quay đầu hỏi Tạ Vũ Tình, “Cô có lên không?”

“Có chứ, cương thi đều bị diệt rồi, trong toà nhà này còn có thể có cái gì nữa, ta muốn đi ghi hình, quay về nộp lên thượng cấp xem.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Cái này khó nói nha, nếu Lâm Du còn ở trong đó, chắc chắn rất khó đối phó.”

“Cô ta lợi hại cũng chỉ có một mình, cứ yên tâm làm việc của ngươi đi, ta tin vào khả năng của ngươi.”

Diệp Thiếu Dương vô ngữ, “Đến tôi còn không tin tưởng chính mình nữa là.”

“Ta không phải còn có cái này sao,” Tạ Vũ Tình hướng về phái hắn, giơ nhón tay có đeo nhẫn hắc diệu thạch, đưa tay khẽ đẩy hắn một cái, nói: 

“Mau lên đi.”

Diệp Thiếu Dương vô ngữ, dùng sức kéo dây Câu Hồn, đu người lên, lần này đã có kinh nghiệm, đưa tay bắt lấy thành cửa sổ, bình an đáp xuống sàn nhà.

Sau khi vào được bên trong, Tạ Vũ Tình không đợi Diệp Thiếu Dương nói, liền bật đèn pin, sau đó mở di động ra ghi hình.

Diệp Thiếu Dương tháo dây Câu Hồn xuống, cầm trong tay, vác lệch trên vai hộp bách bảo, thấy làm như vậy có thể tùy tay rút dụng cụ ra, thuận tiện hơn nhiều.

Ra khỏi căn phòng, Diệp Thiếu Dương nghĩ một hồi, thi sào ở lầu một đã được Lão Quách xử lý, sẽ không có gì, vì thế thẳng đến lầu bốn, muốn tới phòng học 408 kiểm tra một phen. Sau khi tới lầu bốn, Diệp Thiếu Dương lấy ra âm dương bàn, quan sát một chút, khí tức xung quanh không có bất kỳ biến hoá gì, hơn nữa một mặt hành làn là cửa kính lớn, cũng không có phong tỏa, không tối tăm như lầu một với lầu hai, làm cho người ta có cảm giác dễ chịu hơn nhiều.

Tạ Vũ Tình đi tới cửa phòng thứ nhất bên phải, dùng đèn pin chiếu vào, lớp sơn trên cửa gỗ bong tróc, loang lổ cũ sờn, trên cửa còn gắn một biển gỗ, mặt trên viết bằng sơn hồng số 405.

“Không cần nhìn,” Diệp Thiếu Dương nói, “Tôi đã đối chiếu với ảnh chụp, phòng thứ hai ngược chiều là 408, đi thẳng tới đó thôi, cẩn thận một chút.”

Căn phòng có hơn năm mươi người chết, quả thực có thể nói là nơi nhân gian chí tà, tuyệt đối sẽ không gió yên bình.

Diệp Thiếu Dương tay cầm dây Câu Hồn, một mạch đi vào căn phòng thứ hai đếm ngược, thấy cửa phòng đóng chặt, trên bảng hiệu viết số 408, hít sâu một hơi, quay đầu lại gật gật với Tạ Vũ Tình, rồi đi vào bên trong, Tạ Vũ Tình lập tức theo sau.

“Két” một tiếng, cửa từ từ đóng lại, Tạ Vũ Tình sợ tới mức quay đầu lại nhìn, cái gì cũng không thấy, vì thế tự an ủi mình là trên cửa có gắn chốt tự động đóng.

Mở to mắt quan sát, đây là một gian phòng rất bình thường, bụi bặm khắp nơi, bàn ghế ngổn ngang.

Tạ Vũ Tình phát huy sở trường trinh thám, bảo Diệp Thiếu Dương đừng nhúc nhích, dùng đèn pin chiếu xuống mặt đất, khắp nơi phủ một lớp bụi dày, không có dấu vết gì. Lúc này vừa muốn cất bước, đột nhiên cảm thấy không được hợp lý, ngồi xổm trên mặt đất, nhìn kỹ lại lần nữa, sau đó thổi một chút, bụi bay tứ tung, Tạ Vũ Tình phất phất tay, dùng đèn pin chiếu vào chỗ cô vừa thổi trên mặt đất, thấy lộ ra một dấu chân.

“Dấu chân này bị dẫm lên sau đó.” Tạ Vũ Tình nói, “Cho nên lớp bụi trên dấu chân mỏng hơn so với xung quanh, chứng tỏ sau khi xảy ra chuyện, có người đã tới căn phòng này.”

Lập tức muốn tiếp tục tìm kiếm dấu vết, bị Diệp Thiếu Dương giữ lại, nói: 

“Chúng ta tới tìm quỷ, không phải tới phá án, biết có người đã tới là được rồi, điều tra kỹ làm gì.”

Tạ Vũ Tình mới vừa đứng lên, ngoài cửa sổ đột nhiên có một trận gió lạnh ùa vào, cửa sổ chỉ còn trơ bộ khung bị gió thổi khép mở không ngừng, âm thanh kẽo kẹt vang lên, tấm màn cũ nát bay phần phật khép lại.

Tấm màn này bằng vải ni lông, mặt trên có rất nhiều lỗ thủng, nhưng sau khi bị kéo lại, hoàn toàn ngăn được ánh mặt trời, toàn bộ căn phòng lập tức tối đen, đèn pin trong tay Tạ Vũ Tình trở thành nguồn sáng duy nhất.

Tạ Vũ Tình cũng nhận ra có gì đó bất bình thường , khẩn trương đứng lui lại phía sau hắn. Đúng lúc này, ngoài hành lang vang lên một chuỗi âm thanh đáng sợ: Nghe như có người chậm rãi di chuyển trên mặt đất, nhưng nghe kỹ thấy không phải tiếng bước chân, mà là dùng tứ chi bò sát, đến ngoài cửa thì dừng lại.

Tạ Vũ Tình lập tức tim đập thình thịch, tuy bản thân cũng gặp qua không ít sự kiện thần quái, nhưng bản năng con người luôn sợ hãi quỷ hồn, đặc biệt là loại chỉ nghe tiếng mà không thấy hình, làm cho cô cảm thấy sợ hãi từ sâu trong tim.

Diệp Thiếu Dương tiến lên một bước, chắn trước mặt cô, đối mặt cửa phòng nói: “Nếu đã tới rồi, thì sao không vào?”

Cửa phòng bật mở...

Tạ Vũ Tình lập tức lia đèn pin qua, lập tức thấy ngay một khuôn mặt, là nữ quỷ, bò rạp trên mặt đất, nhưng không giống như nữ quỷ tóc dài mặc áo choàng lúc trước, nữ quỷ này không có tóc, cả đầu trơn bóng, cũng không có mũi hay lỗ tai, hai hốc mắt sâu hoắm, chỉ có tròng trắng, chỗ tiếp xúc với mí mắt còn không ngừng ứa ra chất dịch màu xanh, chảy tới trơn bóng cả người.

“Á....”  trông bộ dáng kinh dị của cô ta, Tạ Vũ Tình như bị khủng bố tinh thần, hét lên thất thanh, co lại phía sau Diệp Thiếu Dương, suýt nữa thì té ngã.

“Oop oop...oop oop……” trong cổ họng nữ quỷ phát ra tiếng cười cổ quái tựa như cóc kêu, chậm rãi bò vào phòng.

Hai người Diệp Thiếu Dương lúc này mới để ý, cô ta căn bản không phải áp sát hay quỳ trên mặt đất, mà là…… phía dưới đầu gối không hề có chân, da thịt bị xé rách toạc, xương cốt trắng nhởn chống trên sàn nhà, khi chuyển động ma sát với mặt đất, quỷ huyết màu xanh không ngừng chảy ra từ miệng vết thương.

Tạ Vũ Tình cả người run rẩy, di động không biết đã rớt chỗ nào, hai tay nắm chặt đèn pin, chiếu về phía nữ quỷ có bộ dáng thê thảm này. Cô đâu có ngờ vừa tiến vào đã phải đối mặt với tình huống khủng bố như vậy, nếu không có Diệp Thiếu Dương ở đây, chỉ sợ cô đã không xong rồi.

“Ngươi là Lâm Du?” Diệp Thiếu Dương cau mày hỏi, bộ dáng nữ quỷ tuy không làm hắn sợ hãi, nhưng cũng tác động thị giác cùng cảm giác ghê tởm.

Nữ quỷ tỏ vẻ đắc ý, âm thanh quái dị từ cổ họng không ngừng phát ra, hai mắt trắng dã như cá chết trừng trừng nhìn dây Câu Hồn trong tay Diệp Thiếu Dương.

Thanh âm mơ hồ, từ bốn phương tám hướng truyền đến: “Ngươi là ai, sao lại có dây Câu Hồn từ địa ngục?”

“Việc này về sau hẵng nói, ngươi là Lâm Du phải không?”

Nữ quỷ buồn bã nói: “Ngươi là ai, sao lại biết ta?”

“Chuyện xảy ra năm đó, ta cũng biết. Nghe nói lúc còn sống ngươi là đệ tử tục gia của Nga Mi.” Diệp Thiếu Dương chắp hai tay, hành lễ như nhân sĩ trong giới pháp thuật vẫn thường làm khi gặp mặt, nói: 

“Mao Sơn minh uy thiên sư đạo, tại hạ là đệ tử Mao Sơn - Diệp Thiếu Dương.”

Hai mắt nữ quỷ vốn chỉ có tròng trắng, mơ hồ xuất hiện một chút màu đen, nhìn chằm chằm hắn một hồi, lẩm bẩm nói:

 “Nga Mi tiên tử thủ linh đài……”

Diệp Thiếu Dương trong lòng vui mừng, đối phương quả nhiên là Lâm Du, hơn nữa cô ta đối đáp như vậy, chứng tỏ chấp niệm lúc còn sống vẫn chưa buông bỏ, cùng là nhân sĩ trong giới pháp thuật, giao lưu sẽ tiện hơn nhiều, vừa muốn mở miệng, Lâm Du đã lắc đầu cười ha hả, oán khí quanh thân hội tụ, tầng tầng lớp lớp hình thành, Diệp Thiếu Dương vừa thấy, âm thầm hít vào một hơi: tu vi của Lâm Du quả nhiên rất thâm hậu!

“Nga Mi tiên tử thủ linh đài…… Ha ha, Nga Mi tiên tử, ha ha ha……” Lâm Du cười bò trên mặt đất, thanh âm còn khó nghe hơn cả khóc.

Tạ Vũ Tình cầm lòng không được, nắm chặt tay Diệp Thiếu Dương.

Qua một hồi lâu, Lâm Du ngẩng đầu lên, trong mắt bắt đầu chảy huyết lệ, giọng nói đầy vẻ bi thương: “Không thể quay đầu được nữa rồi, ta đã từng là pháp sư bắt quỷ, mà nay...bản thân lại thành lệ quỷ, làm mục tiêu cho pháp sư……”

Diệp Thiếu Dương nghe xong lời này, trong lòng cũng đồng cảm: Pháp sư cả đời bắt quỷ hàng yêu, bị quỷ giết, dù hồn bay phách tán cũng không nề hà, sợ nhất chính là sau khi chết biến thành lệ quỷ... nhưng nhiều lúc, bản thân cũng không có quyền lựa chọn.

Lập tức thở dài, nói: “Lâm Du, ta biết đây không phải ý ngươi……”

“Ý của ta…… Ha ha, Diệp Thiếu Dương, ngươi cứ nhìn xem... ta chết ra sao, đây chính là bộ dáng của ta lúc tử vong, bọn chúng bắt ta tự sát, làm phụ trợ hiến tế, ta không chịu, bọn chúng nhẫn tâm đánh gãy chân ta, đâm thủng bụng ta, làm ta thống khổ đau đớn vô cùng, hơn nữa còn phá huỷ tất cả niệm tưởng của ta.

Sau khi ép ta tự sát, bọn chúng còn câu hồn phách của ta, để phụ trợ hiến tế, tập kết oán khí, trở thành lệ quỷ bất tử bất diệt như thế này đây ……”

Diệp Thiếu Dương thở dài, lòng nặng chĩu, hắn hoàn toàn hiểu được, cảm giác đau khổ, muốn chết mà không được.

“Ta tới để giúp ngươi.” Diệp Thiếu Dương nhìn cô ta nói, “Ngươi nói cho ta chân tướng sự tình, giúp ta lần này, dù thành hay bại, ta cũng đưa ngươi tới chỗ Thôi Phủ Quân, hóa giải oán khí giúp ngươi, để ngươi được đầu thai làm người, thế nào hả?”

Lâm Du nhìn hắn, nói: “Đã từng có một đôi nam nữ pháp sư tới đi tìm ta, bọn chúng cũng nói hệt ngươi.”

Diệp Thiếu Dương trong lòng trầm xuống, hỏi: “Lý Hiếu Cường cùng cô gái đó…… à, Dương Tư Linh, là hai người này sao?”

Lâm Du không trả lời, nói: “Ta đã không chút do dự, giết chết con bé đó, ha ha…… Nó quá ngây thơ, các ngươi đều quá ngây thơ, cứu ta ư? Ta làm quỷ đã mấy chục năm, đã thành Quỷ Thủ, ta đã không còn cách nào quay đầu lại nữa rồi……”

Diệp Thiếu Dương chậm rãi lắc đầu: “Nếu là người bình thường, khẳng định sẽ bị oán khí mê hoặc tâm trí, nhưng ngươi không giống họ, ngươi sinh thời là pháp sư, nếu ngươi thật sự không có ý quay đầu, cũng sẽ không nói nhiều với ta như vậy.” Vừa nói vừa đưa tay về phía cô ta:

“Cùng ta…… đi thôi?”

Lâm Du chống đôi chân chỉ còn tới đầu gối lên, nhìn hắn, đột nhiên vươn hai tay, không ngừng phóng ra oán khí, mù mịt bao trùm căn phòng.

Một âm thanh lạnh lùng truyền tới:

 “Cho các ngươi xem, thảm cảnh năm đó đã xảy ra tại đây……”

Cửa phòng bật mở, tấm màn cũng kéo ra, một tia sáng mặt trời chiếu vào, bàn ghế được xếp ngay ngắn, rất nhiều học sinh đang ghé vào bàn học đọc sách, có một số tụ tập bên nhau thì thầm nói chuyện. Trông cách ăn mặc của những người này, có cảm giác như được xem lại bộ phim điện ảnh thập niên 80.

“Đây là.... quay về quá khứ sao?” Tiếng Tạ Vũ Tình truyền đến bên tai.

“Là do Lâm Du lợi dụng oán khí cùng ký ức trong căn phòng, lặp lại tình huống năm đó.”

“Á, sao lại thế này…… Thiếu Dương... ngươi ở đâu hả?” Tạ Vũ Tình thanh âm hoảng hốt, “Sao ta không nhìn thấy ngươi?”

Diệp Thiếu Dương quay đầu lại nhìn, phát hiện bản thân giống như hư ảnh, trôi nổi trong ảo cảnh năm đó, nhưng không thể nhìn thấy thân ảnh Tạ Vũ Tình, bất chợt hiểu ra, nói: “Đây là ảo ảnh sương mù do quỷ tạo ra, cô không phải sợ, cứ lui đến bên cửa sổ, có việc gì thì kêu lên, tôi muốn quan sát một chút……”

Một cô gái xinh đẹp mặc váy dài màu xám, đẩy cửa bước vào, Diệp Thiếu Dương đã xem qua ảnh chụp, liếc mắt một cái liền nhận ra, đây chính là Tử Nguyệt, tướng mạo quả nhiên…… đúng là chim sa cá lặn, hơn nữa trông vô cùng khí chất, đặc biệt là kiểu tóc cùng quần áo, so với mấy cô gái ăn mặc mộc mạc đơn giản đang ngồi trước bàn học, hoàn toàn đối lập.

Sau khi Tử Nguyệt bước lên bục, bắt đầu giảng bài, nhưng chỉ có hình ảnh mà không có tiếng động, có thể thấy được tất cả mọi người đang nghiêm túc lắng nghe, dùng ánh mắt ngưỡng mộ... thậm chí ái mộ chăm chú nhìn Tử Nguyệt……

Sau đó hình ảnh vỡ nát, biến thành ban đêm, trong phòng học tối tăm chỉ leo lét ánh đèn huỳnh quang, Tử Nguyệt đứng đó, khuôn mặt lộ vẻ phấn khích không biết sợ là gì, nhìn đám sinh viên dưới bục giảng, phát biểu dõng dạc hùng hồn. Bên cạnh cô ta là một cái linh đường, trên đó là di ảnh một nam tử, phía dưới là một chậu than đốt vàng mã.

Phía sau Tử Nguyệt, là một nam nhân trung niên, trong tấm ảnh chụp của Đỗ Hổ đã từng thấy qua, không phải ai khác, chính là Ngô Nhạc Ý.

Diệp Thiếu Dương chú ý tới một người đứng ở vị trí cửa vào, khoảng chừng năm mươi tuổi, thân thể tráng kiện, sắc mặt từ vàng chuyển thành đen, trên người mặc trang phục Thái Lan, một tay cầm tràng hạt lớn màu đen, vẻ mặt nghiêm trọng...không, phải nói là lạnh lùng tàn khốc mới đúng.

Đại pháp sư Thái Lan?

Diệp Thiếu Dương dần hiểu ra, đây chính là cảnh tượng mà Đỗ Hổ nhớ lại: trước linh đàn, Tử Nguyệt khuyên mọi người vì đại cục suy xét, tự sát tập thể……

Hình ảnh lại chuyển lần nữa, lúc này đột nhiên có âm thanh, khắp nơi trong phòng vang lên tiếng khóc lóc thê thảm, Diệp Thiếu Dương vừa trông thấy, hai chân lập tức muốn nhũn ra:

Một tốp người Thái Lan mặc trường bào rộng thùng thình, tay lăm lăm đao kiếm, dồn ép đám sinh viên đến bên cửa sổ,có ai phản kháng thì lập tức không chút khách khí, chém xuống tới tấp, sau đó lại có mấy tên cầm trong tay khối sắt nung đỏ, chĩa về phía những người đó, hất than hồng nóng bỏng xuống dưới chân bọn họ.

Trong tiếng khóc thảm thiết, kêu gào tuyệt vọng, có người không chịu được đau đớn thể xác, bất đắc dĩ nhảy lầu tự vẫn……

Còn có một số bị đối xử tàn nhẫn, ép buộc phải uống thuốc trong một lọ màu vàng, uống xong chưa đầy vài phút lập tức miệng sùi bọt mép, ngã xuống sàn mà chết.

Số người còn lại trong lúc tuyệt vọng đã treo cổ tự sát…… Toàn cảnh diễn ra trong phòng, chỉ có thể dùng bốn chữ để hình dung: Vô cùng bi thảm.

Người có tâm lý vững vàng như Diệp Thiếu Dương cũng cảm thấy không thể chịu nổi, nắm chặt nắm tay, hai mắt nhắm nghiền.

“Nhìn đi...Diệp thiên sư, nhìn xem bọn chúng đối xử với ta như thế nào……” tiếng của Lâm Du lần nữa lại vang lên, Diệp Thiếu Dương mở mắt ra, thấy thi thể ngổn ngang đày mặt đất. Tử Nguyệt, Ngô Nhạc Ý, pháp sư Thái Lan, còn có một người trẻ tuổi - Diệp Thiếu Dương thông qua tướng mạo đoán hắn chính là Đỗ Hổ ba mươi năm trước, sợ hãi rụt rè nép phía sau Tử Nguyệt.

Đám người này, nhìn chằm chằm không chớp mắt về phía giữa phòng, ở đó có treo một người, tóc tai rũ rượi, là một cô nương, mấy tên người Thái đang dùng gậy sắt đập vào hai chân của cô, phát ra âm thanh trầm đục, làm Diệp Thiếu Dương cả người bỗng run lên.

Đây hẳn là…… Lâm Du năm đó.

“Ta…… không thể chịu nổi nữa rồi.” tiếng khóc nức nở của Tạ Vũ Tình truyền đến bên tai.

“Vậy cứ nhắm mắt, bịt tai lại!”

Một tên người Thái hung tợn nhìn Lâm Du, lấy một lọ nước thuốc kề bên miệng cô,  Lâm Du lớn tiếng khóc nức nở, không chịu phục tùng, tên pháp sư Thái Lan kia lại bày ra mưu kế hèn hạ, một gia hỏa rút từ bếp lò ra một cây kìm sắt được nung nóng bỏng, cắt lìa hai chân đã bị đánh gãy của cô.

“Xèo……” Một luồng khói trắng bốc lên, Lâm Du phát ra kêu thảm thiết, vừa nức nở vừa lầm rầm niệm:

 “Dĩ bỉ chi thống, tỏa ngô linh thân, hồn tỉnh chi nhật, tru thần liệt hồn!” 

Nói xong, thè lưỡi, dùng sức cắn đứt mà chết.

Diệp Thiếu Dương trong lòng kinh hãi: thứ mà Lâm Du dùng, chính là “Phệ hồn huyết chú", rất thông dụng trong giới pháp thuật, sau khi pháp sư kích phát Phệ hồn huyết chú, sẽ cắn lưỡi tự sát, toàn bộ pháp lực sẽ chuyển hoá thành tu vi, tức khắc biến thành lệ quỷ, trong lòng oán niệm sâu đậm, không cách nào siêu độ.

Trong ảo ảnh đó, tên vu sư Thái Lan khi nghe thấy Lâm Du niệm Phệ hồn huyết chú, lập tức cả kinh, đẩy mọi người ra, chạy đến bên cạnh Lâm Du, lấy từ trong tay áo ra một vật sáng lấp lánh giống như cái cọc, dùng sức đâm vào huyệt Thái Dương của Lâm Du, kim quang bắn ra tứ phía, đánh oán khí vừa mới thoát ra bật trở lại bên trong cơ thể cô……

“…… tên vu sư Thái Lan kia đã khiến hồn phách của ta không thể thoát ly ra ngoài, vật hình cọc nhọn mà hắn dùng, chính là để định trụ hồn phách ta, lúc ấy Ngô Nhạc Ý đề xuất nên diệt hồn phách, để tránh sau này ta quay lại trả thù nhưng tên Vu sư kia không đồng ý, trong thuật hiến tế Sinh cơ biến của hắn, đúng lúc cần một con lệ quỷ oán khí cường đại làm hồn dẫn, không kịp đi tìm nơi khác, vì thế dùng cọc nhọn đóng bảy cái trên thi thể, không cho ta chạy thoát, cứ như vậy hoàn thành hiến tế……”

Trong lúc Lâm Du nói chuyện, cảnh tượng trước mắt cũng có chút thay đổi, tất cả dần nhoà đi, ánh sáng cũng trở nên ảm đạm, tường bắt đầu vặn vẹo, rỉ máu.

Quỷ ảnh Lâm Du lúc ẩn lúc hiện, âm thầm nói: “Ta đã không thể quay đầu lại, không phải vì ta không muốn, mà bởi đối phương sợ ta tác loạn, đã phong bế một sợi nguyên thần của ta ở chỗ Tử Nguyệt, ta biết ngươi là thiên sư, nhưng ngươi không đấu lại Tử Nguyệt với tên Đại vu sư kia đâu……”

“Có thể thử, không thử sao biết không được?” Diệp Thiếu Dương mắt nhìn quỷ ảnh Lâm Du, thái độ cương quyết nói.

Lâm Du trầm mặc thật lâu, nói: “Thiên sư cũng có mạnh có yếu, cho ta xem thực lực của ngươi thế nào, nếu ngươi thua, sẽ có kết cục giống như con bé ngu ngốc kia……” Nói xong, hai tay khua khua, oán khí tràn ra, vách tường càng thêm vặn vẹo, xuất hiện vô số mặt quỷ, biểu tình thống khổ, la hét không ngừng, đinh tai nhức óc.

Một bàn tay từ phía sau bất ngờ chộp lấy Diệp Thiếu Dương. “Thiếu Dương……”

Diệp Thiếu Dương quay lại nhìn, thì ra là Tạ Vũ Tình, lập tức kéo cô đến bên cạnh, bảo cô đi theo mình, mở to mắt nhìn, những quỷ ảnh đó đã tách rời khỏi tường ra ngoài, tuy một đám thân ảnh hư ảo, nhưng thông qua quần áo của bọn họ, Diệp Thiếu Dương mau chóng nhận ra, bọn họ đều là sinh viên năm đó chết tại nơi này.

“Nhiều quỷ như vậy ư……” Tạ Vũ Tình cả người run rẩy.

“Đây không phải quỷ, mà là tàn niệm năm đó của bọn họ còn lưu lại, bị Lâm Du điều khiển……”

Khi nói chuyện, miệng, tai và mũi quỷ ảnh không ngừng chảy máu, một ít đã chảy đến chân hai người, có cảm giác lành lạnh dính như hồ, tuy làm Tạ Vũ Tình khó chịu cô cùng, nhưng cô vẫn cắn răng chịu đựng, không dám quấy rầy Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương cũng không nhàn rỗi, lấy từ đai lưng ra sáu tấm linh phù, dùng Thái Ất Phất Trần chấm chu sa, trong nháy mắt đã vẽ xong, sau đó vung tay đánh toàn bộ ra ngoài, tay trái dùng Thái Ất Phất Trần lăng không viết ấn, tay phải vẩy pháp thuỷ vào sáu lá phù, miệng lầm rầm niệm “Phong Đô đại đế khiển quỷ chú”:

“Nhất nhập phong đô môn, phàm trần vạn sự hưu, quỷ chú ngự linh vạn kiếp sát, nam minh quỷ hỏa toàn đăng khởi! Tử vi đại đế cấp cấp như luật lệnh!” 

Thái Ất phất trần lăng không quét một đường, hất máu loãng từ mặt đất lên sáu tấm linh phù, hắc khí trong linh phù phóng ra, bốc cháy thành sáu ngọn lửa ma, vây xung quanh hai người Diệp Thiếu Dương, xoay tròn.

"Phong Đô đại đế khiển quỷ chú" sử dụng hoàn cảnh tập kết oán khí , sau đó thiêu đốt, hình thành lửa ma, có thể coi như dùng gậy ông đập lưng ông .

Tàn niệm quỷ ảnh từ bốn phía không ngừng bay tới, một khi gặp phải lửa ma, duy trì không đến vài giây, lập tức bị thiêu đốt sạch sẽ, biến thành khói đen.

Khói đen tập hợp ở phía đối diện, dần dần hình thành một quỷ ảnh thật lớn, chính là Lâm Du…… Thân thể cô ta ngày càng rõ nét, bộ mặt dữ tợn, toàn thân oán khí bộc phát, giống như sương khói từ từ bốc lên, chỉ thấy cô ta cười lạnh một tiếng, thanh âm biến mất, thân ảnh nổ tung, từng luồng oán khí ào ào ập tới, quỷ ảnh rất mạnh, không ngừng ăn mòn sáu ngọn lửa ma, nhìn qua thấy lập loè sắp tắt.

Đến "Phong Đô đại đế khiển quỷ chú" cũng có thể phá giải sao!

Diệp Thiếu Dương trong lòng kinh hãi, nhưng vẫn muốn thử sức một lần với Lâm Du, lập tức lấy ra Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, kiếm hoa vũ động, liên tiếp đâm trúng sáu tấm phù hỏa, đính trên mũi kiếm, tay trái hai ngón kẹp lấy mũi kiếm, vuốt về phía trước, kẹp sáu tấm phù hỏa vào hai ngón tay, ngay trong lúc này, cảm thấy hai chân căng ra, cúi đầu xuống nhìn, một con nữ quỷ với bộ mặt khủng bố từ trong đống máu nhô lên, ôm lấy hai chân của mình, nhoài người leo lên.

Oán khí tràn ngập, làm cho Diệp Thiếu Dương cảm thấy toàn thân lạnh toát, tay phải cầm kiếm đâm xuống, hai tay Lâm Du bắt lấy thân kiếm, oán khí cường đại cùng linh lực của Thất Tinh Long Tuyền Kiếm va chạm tiễu trừ lẫn nhau, Diệp Thiếu Dương mơ hồ có cảm giác kiếm sắp rời khỏi tay.


(Hết chương)

Comments

Popular posts from this blog

Chương 629

Chương 640-641

Chương 628