Chương 688-689

 BÁI PHỎNG MẠC HẬU NHÂN

Diệp Thiếu Dương lập tức ngẩn người ra: "Tôi…… đánh người?"

Tiểu Mã thấy xấu hổ, cười hắc hắc, “Đâu có đâu có, cậu ấy với anh giỡn chút thôi, bọn anh vẫn thường làm vậy mà...”

Vương Bình cũng cảm thấy thái độ của mình có chút hơi quá, quay sang cười cười với Diệp Thiếu Dương: “Ta là người hay nói thẳng, Thiếu Dương ca đừng để bụng nha.”

“Sao lại để bụng, cô đối tốt với cậu ấy như thế, tôi mừng còn không kịp nữa là.” Diệp Thiếu Dương cười khổ.

Tiểu Mã lại nói mấy câu bông đùa, không khí trở nên hòa hợp trở lại, không ai để ý, trong lòng Diệp Thiếu Dương thoáng chút cô đơn.

“Lần trước đối phó Tu La Quỷ mẫu, cậu cũng ở đó, cậu biết trận chiến ấy đánh thế nào mà, phía chúng ta có bao nhiêu người,” Diệp Thiếu Dương nói, “chỉ vì đánh một con Quỷ mẫu, An Tĩnh Phong đã hy sinh, Diệp Tiểu Thước cũng hy sinh, Tiểu Manh cũng suýt chút nữa mất mạng…… 

Quan trọng nhất chính là, Quỷ mẫu là do bị Tà Thần phản lại mà chết, nếu Tà Thần cùng Quỷ mẫu liên hợp, chúng ta căn bản không có phần thắng.”

Tiểu Mã gật đầu, nói: “Tôi biết rồi, cái tôi muốn nói chính là…… thực lực tuyệt đối.”

Diệp Thiếu Dương cười khẩy, nói: "Đâu có cái gì gọi là thực lực tuyệt đối, U linh lộ là phạm vi quỷ lực của Tử Nguyệt, ở đó tu vi cô ta mạnh thêm vài phần, hơn nữa cô ta là vật hiến tế, trong cơ thể tập hợp oán khí của gần năm mươi con quỷ chết do tự sát, tu luyện đã nhiều năm như vậy, đâu có dễ đối phó, Đồng Giáp Thi vương thì càng không cần phải nói, cậu không phải pháp sư, sẽ không thể hiểu được.”

Tiểu Mã gãi đầu nói: “Bằng không lần này chúng ta lại tìm người tới hỗ trợ?”

“Hỗ trợ…… đúng là phải tìm.” Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn Lão Quách, hỏi “Tứ Bảo đâu rồi?”

“Đi khai quang cho người ta rồi…… nơi đó gọi là cái gì nhỉ.... à, bên kia Hoàn Bắc, hai ngày này chắc cũng quay về rồi.”

“Khi nào hắn về giúp ta gọi hắn qua đây giúp nha.”

“Còn có Dưa Dưa, Tiểu Bạch...đúng rồi, không phải Tiểu Bạch còn có một người anh sao,” Tiểu Mã phấn khích kêu lên, “Bọn họ đều là Xà yêu ngàn năm, tôi không tin bọn họ không đối phó nổi một con lệ quỷ!”

Diệp Thiếu Dương trầm ngâm lắc đầu, “Việc này đúng là hơi bất tiện, trước kia còn dễ nói, bọn họ đều ở nhân gian, hiện tại  ba người bọn họ đều ở dưới Âm ty, có chức quan trong người, Âm ty có quy củ, quỷ sai lớn nhỏ, trừ phi phụng mệnh hành sự, bằng không không được phép quản mấy việc trên nhân gian, cho nên chưa đến lúc vạn bất đắc dĩ, tôi không nghĩ sẽ gọi bọn họ.”

Lão Quách cũng nói thêm: “Như vậy, nếu bọn họ đều có chức trách trong người, khi nghe đệ triệu hoán, khẳng định kiểu gì cũng muốn tới, vạn nhất đến lúc đó Âm ty không cho, lại càng làm sự việc thêm phiền phức, thực không tốt chút nào.”

Tiểu Mã gãi đầu, nói: “Vậy mà cậu còn để bọn họ đi Âm ty làm gì?”

Diệp Thiếu Dương nói: “Tôi không thể ngăn trở tiền đồ của họ, xuống Âm ty có thể mưu cầu địa vị, hơn nữa sau này khi tôi xuống đó có việc, chẳng phải sẽ có người tiếp ứng sao.”

Tiểu Mã còn muốn nói gì đó, Diệp Thiếu Dương khoát tay, nói tiếp: “Hiện tại vấn đề quan trọng nhất, chính là phải tìm được tên vu sư Thái Lan kia, dựa vào những manh mối có được, gia hỏa này tuyệt đối là một nhân vật khó đối phó, hắn đã hao tâm tổn trí bày ra tất cả mọi việc, tôi không tin hắn sẽ ngồi yên mà không làm gì, một tên pháp sự có tu vi thâm sâu, tuyệt đối sẽ không dễ đối phó hơn lệ quỷ, lúc trước Hồ Uy chính là một ví dụ.”

Lão Quách suy tính một chút, nói: “Ba mươi năm trước, hắn khoảng ba bốn mươi tuổi, hiện tại xem chừng ít nhất cũng đã 60, có còn sống hay không vẫn chưa biết, nếu hắn còn sống, đệ định sẽ tìm hắn thế nào?”

“Pháp sư không phải vận động viên quyền anh, chỉ cần còn sức làm phép, thì không thể khinh thường, huống hồ tuổi càng lớn, thời gian tu luyện càng dài, pháp lực cũng càng thâm sâu.” Diệp Thiếu Dương cười cười, “Ta đích thực không thể tìm ra hắn, nhưng có người tuyệt đối làm được .”

Lão Quách cau mày nói: “Đệ muốn nói Ngô Nhạc Ý?” Thấy Diệp Thiếu Dương gật đầu, liền nghiêm nghị nói, “Tiểu sư đệ ta nhắc nhở đệ, tên Ngô Nhạc Ý này không phải người bình thường, đệ tuyệt đối đừng nghĩ sẽ uy hiếp hắn, bằng không cào rách da mặt, đối với đệ không tốt chút nào.”

Diệp Thiếu Dương yên lặng không nói gì.
Lúc ăn cơm, Diệp Thiếu Dương gọi điện thoại cho Chu Tĩnh Như, nhờ cô sắp xếp một chút, Chu Tĩnh Như sảng khoái đồng ý, bảo hắn chờ kết quả.

Diệp Thiếu Dương lại nhờ Tạ Vũ Tình thông qua mạng tin tức cảnh vụ, tra cứu hồ sơ, tìm một số tình huống liên quan tới Ngô Nhạc Ý, xem có thể tìm ra tên vu sư Thái Lan kia hay không, Tạ Vũ Tình đồng ý, cơm nước xong tỏ ý rời đi trước, Lão Quách đi một chuyến trở về đại thắng, vui vẻ quay về, Tiểu Mã vất vả lắm mới tìm được cơ hội ngồi riêng với Vương Bình một hồi.

Diệp Thiếu Dương dù sao cũng muốn chờ tin tức của Chu Tĩnh Như, liền cùng hai người Tiểu Mã đi tới Học viện Y khoa, Vương Bình vừa lúc muốn đi tìm giáo viên tham khảo mấy việc, liền rời đi trước, còn lại Diệp Thiếu Dương với Tiểu Mã, hai người tản bộ dọc theo bờ kênh nước đen.

Tiểu Mã đột nhiên vỗ vai Diệp Thiếu Dương, nói: “Tiểu Diệp Tử, có chuyện này muốn nói với cậu a, cậu cảm thấy…… tôi với Bình Bình thế nào?”

“Giống như cải trắng cuộn thịt heo.” Diệp Thiếu Dương không cần nghĩ đã trả lời.

Tiểu Mã giận dữ nói: “Cô ấy xinh đẹp như vậy, chỗ nào giống heo hả.”

“Mẹ kiếp, chịu luôn cái năng lực suy diễn của cậu!”

“Hắc hắc, nói giỡn thôi.” Tiểu Mã xoa xoa hai tay, cười cười nói : “Thú thật với cậu, tôi chuẩn bị cầu hôn Bình Bình……”

Diệp Thiếu Dương cau mày nói: “Có sớm quá không, cô ấy đồng ý sao?”

“Không sớm đâu, cứ cầu hôn đã, nếu thành công, sẽ làm lễ đính hôn trước, chứ để lâu như vậy, cô ấy lại rất xinh đẹp, hơn nữa hai người hai nơi…… Cậu nghĩ mà xem, lòng tôi cứ cảm thấy bứt rứt không yên.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Vậy cậu cầu hôn là được chứ gì...khoan đã, cậu nói với tôi chuyện này làm cái gì?”

“Cầu hôn cũng không thể nói suông bằng miệng, tôi phải thực tế một chút, có phải không?!.”

Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu, nói: “Hình như.... là phải mua nhẫn kim cương gì đó.”

“Nhẫn kim cương cũng chỉ là chút lòng thành thôi, ý tôi là, mua một căn hộ, dùng giấy tờ nhà cầu hôn cô ấy, cái này cũng không coi là tầm thường, cậu nói đi, rốt cuộc có thể cho cô ấy một cảm giác an toàn đáng tin cậy hay không hả.”

“Đúng hay không, tôi không rõ, tôi đã cầu hôn ai bao giờ đâu mà biết.” Diệp Thiếu Dương đột nhiên sửng sốt, “Đúng rồi, cậu lấy đâu ra căn hộ hả?”

“Chưa có a, không phải là đang chuẩn bị mua sao……”

Nhìn ánh mắt cầu khẩn của Tiểu Mã, Diệp Thiếu Dương bỗng nhiên hiểu ra vấn đề, lập tức sợ tới mức cả người căng ra, chẳng phải cậu ta muốn tìm mình vay tiền ư?

Quả nhiên, Tiểu Mã vẻ mặt xum xoe nịnh nọt, nói: “Tiểu Diệp Tử, về tình về lý, chẳng phải cậu nên giúp huynh đệ một phen sao……”

“Khoan đã!” Diệp Thiếu Dương vừa nghe đã nhảy dựng lên, “Cái khác thì được, còn tiền thì không có đâu, tôi thực không có tiền, tôi cũng định mua nhà, còn đang muốn nhờ Tiểu Như đây này……”

Tiểu Mã liền nói, “Cậu xem cậu đi, tôi hỏi vay tiền cậu khi nào hả!”

“Thế thì có ý gì, muốn cho tôi vay tiền hả?”

“Còn lâu! Nói thật với cậu, cha mẹ tôi ở nhà có chút tiền, tính cho tôi mua một căn hộ ở Thạch Thành, nhưng tôi thực không muốn dùng tiền của bọn họ, hơn nữa giá nhà ở Thạch Thành cao như vậy, tôi định nhờ cậu nói giúp mấy lời với Tiểu Như, quan hệ của cậu với cô ấy rất tốt mà……”

Diệp Thiếu Dương lắc đầu, “Dù cô ấy có tiền, cũng chẳng tự dưng tặng không căn nhà cho cậu, cái này cậu phải hiểu, nhờ vả việc nhỏ thì được chứ cái này....”

Tiểu Mã cau mày nói: “Huynh đệ của cậu - tôi là loại người này sao, tôi chỉ muốn tìm cha mẹ mượn chút tiền, đem thanh toán đợt đầu trước, sau đó tự mình từ từ trả góp, cho nên mới nhờ cậu nói với Tiểu Như mấy lời, có thể cho tôi chiết khấu gì đó tốt nhất hay không……”

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, nói: “Cái này thì được, đợi lát nữa gặp cô ấy tôi sẽ nói giúp cậu, không thành vấn đề. Cậu thực rất có bản lĩnh a, không phung phí tiền của cha mẹ. Không tồi, trẻ nhỏ dễ dạy.”

“Hắc hắc, cậu cũng thấy tôi không tồi hả, đến lúc đó vạn nhất tiền đóng đợt đầu không đủ, cậu cho tôi mượn mấy vạn a?”

Diệp Thiếu Dương khóc không ra nước mắt, lòng vòng nửa ngày, vẫn không thoát khỏi cái này.

Đợi một hồi, Chu Tĩnh Như gọi điện thoại tới, nói đã hẹn được Ngô Nhạc Ý, nhà ông ta ở ngoại thành Cương Thành, khá là xa, bảo Diệp Thiếu Dương qua đầu giao lộ trước, chờ mình lái xe qua đón, cùng nhau tới đó.

Tiểu Mã muốn ở lại trường học chờ Vương Bình, vì thế hai người tách ra.

Trước khi chia tay, Tiểu Mã còn dặn dò, bảo hắn chớ quên giúp mình chuyện đó.
Diệp Thiếu Dương bắt xe taxi, đi tới chỗ Chu Tĩnh Như đã nhắc tới trong điện thoại, đợi chưa đến hai mươi phút, đã thấy Chu Tĩnh Như lái chiếc Cayenne màu đỏ tới nơi, đón Diệp Thiếu Dương lên xe, đi thẳng đến nhà Ngô Nhạc Ý.

Diệp Thiếu Dương ngồi ở ghế phụ, hứng thú ngắm nghía trang phục của Chu Tĩnh Như: Váy dài màu đen, tóc buộc cao, trang điểm nhẹ.

“Nhìn cái gì?” Chu Tĩnh Như cười nói.

“Xem ra hôm nay cô trang điểm thực nền nã nha.” Diệp Thiếu Dương cười nói.

“Vì phải đi bái phỏng trưởng bối, nhất thiết phải chú ý, Ngô Nhạc Ý không phải người bình thường, có thể đồng ý gặp ta, đó là đã nể mặt cha ta lắm rồi.” Chu Tĩnh Như liếc nhìn Diệp Thiếu Dương một cái, “Tôi đã nói thật với cha, chuyến này có khả năng đắc tội Lão gia tử họ Ngô, cha tôi không hề do dự đã đồng ý giúp, huynh có biết vì sao không?”

Diệp Thiếu Dương lắc đầu.

“Bởi cha cảm thấy việc huynh làm là đúng đắn, chuyện này khá quan trọng, nhưng quan trọng nhất vẫn là……” Chu Tĩnh Như cười cười, “Người nhờ giúp đỡ chính là huynh, đổi lại là người khác, cha tuyệt đối sẽ không nhúng tay vào.”

Diệp Thiếu Dương nghe cô nói như vậy, lập tức cảm thấy vừa mừng vừa lo , liên tục gật đầu, “Cảm tạ lão gia tử nhà cô, ân tình này tôi sẽ nhớ kỹ.”

Chu Tĩnh Như cả giận lườm hắn một cái, “Ai cần huỳnh nhớ ân tình, cha tôi đã không coi huynh là người ngoài rồi.”

“Ặc……” Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu, những lời này có ý tứ gì nữa đây?

“Đó là cái gì, cô đi bái phỏng Ngô Nhạc Ý, muốn đưa chút lễ vật gì đó sao?”

“Đương nhiên, ai lại đi bái phỏng mà không mang theo lễ vật. Trong điện thoại cha có nói với ông ta, tôi sẽ đưa một người tuổi trẻ tài cao biết hoạ thư pháp đến gặp mặt, nói đúng sở trường của huynh rồi còn gì.” Chu Tĩnh Như cười cười, “Đến lúc đó huynh phải thể hiện cho thật tốt, viết cho ông ta một bức tranh chữ, coi như là lễ vật.”

Diệp Thiếu Dương nhún vai, dù sao mình cũng là "chồn cắp gà chúc tết", không có ý thực lòng, đến lúc đó hành sự cứ tùy theo hoàn cảnh mà làm.

Trên đường đi, Diệp Thiếu Dương nói qua một lần kết quả điều tra của mình với Chu Tĩnh Như, Chu Tĩnh Như cả kinh nói không nên lời.

Ô tô chạy đến vùng ngoại thành, rẽ vào một con đường nhỏ, hai bên là hai hàng cây ngô đồng cao vút, cành lá xum xuê, tầng tầng lớp lớp, che lấp ánh mặt trời, tuy phong cảnh khá đẹp, nhưng làm cho người ta có một cảm giác tức mắt, rất áp lực.

Diệp Thiếu Dương vốn tưởng phía cuối con đường sẽ là một tòa lâu đài kiến trúc khổng lồ, kết quả lại là một giãy nhà tre, tạo hình độc đáo, gian chính là một toà nhà ba tầng làm bằng tre bương thật lớn.

Diệp Thiếu Dương tưởng trên đời không thể có khối kiến trúc bằng tre lớn như vậy, vô số thân tre ghép lại bên nhau, kết thành mái nhà với vách tường, kỹ thuật này chỉ nghĩ thôi cũng biết là khó đến mức nào. Dẫu sao Diệp Thiếu Dương cũng tin, mình đã từng thấy qua ở nơi khác kiến trúc còn khủng hơn nhiều.
Toàn bộ tường vây cùng cổng vào đều làm bằng tre.

Có một con suối nhỏ, chầm chậm chảy qua bên ngoài trang viên, hình thành một đầm nước, ở giữa có một guồng nước rất lớn, được nước suối đổ vào chuyển động không ngừng.

“Thế nào, có ý tứ gì chứ?” Chu Tĩnh Như chỉ vào guồng nước, nói.

Diệp Thiếu Dương khẽ cười, “Chúng ta thực không tới sai chỗ, lão già này thực tin vào phong thủy.”

“Thật à? Sao huynh biết?” Chu Tĩnh Như ngạc nhiên.

Lúc này xe đã đi tới trước cửa viện, Diệp Thiếu Dương bảo cô xuống xe trước, lát nữa quay về sẽ nói.

Hai người mới vừa xuống xe, một ông già mở cánh cổng tre ra, cũng không nói nhiều, đưa tay tỏ ý xin mời, rồi dẫn bọn họ vào trong.

Chu Tĩnh Như liếc nhìn Diệp Thiếu Dương một cái, Diệp Thiếu Dương vừa thấy đã hiểu ánh mắt cô có ý tứ gì, bảo mình không cần sợ, liền gật đầu, theo phía sau đi vào .

Một mạch đi thẳng tới nhà chính, ông già kia gõ ba cái vào cánh cửa, sau đó đối hai người cười gật đầu,rồi lui xuống.

Cửa chính mở ra, một nam tử mặc đồ tây màu đen ra mở cửa, nhìn thấy Chu Tĩnh Như, mặt lập tức tươi cười: “Tiểu Như muội muội.”

“Từ Quân ca,” Chu Tĩnh Như cùng hắn bắt tay một chút, quay đầu lại giới thiệu với Diệp Thiếu Dương: “Vị này chính là tiểu thiếu gia nhà họ Ngô - Ngô Từ Quân. Còn đây chính là  người bạn của cha ta cũng là bạn của ta - Diệp Thiếu Dương, là một người thông thạo thư pháp, nghe nói lão gia tử nơi này có không ít chân phẩm thi họa bút tích, muốn tới bái phỏng tham quan một chút.”

Ngô Từ Quân lịch sự đưa tay về phía Diệp Thiếu Dương, “Chu thúc thúc trong điện thoại đã khen ngợi ngươi hết lời a, Diệp tiên sinh tuổi trẻ tài cao, thật khó mà tưởng tưởng nổi.”

Diệp Thiếu Dương đưa tay bắt tay hắn một chút, âm thầm cau mày, Ngô Từ Quân đã vội buông tay ra, đứng sang một bên dùng tay ra hiệu mời bọn họ vào, sau đó cùng Chu Tĩnh Như hàn huyên dăm ba câu.

Diệp Thiếu Dương âm thầm đánh giá hắn, gia hỏa này ngoại hình không tồi, nhìn qua chừng hai mươi mấy tuổi, rất soái, khí chất xuất phát từ nội tâm, nhưng Diệp Thiếu Dương lại nhận ra từ trên người hắn có chút không hoà hợp với cảnh quan nơi này.

Vì nhà làm bằng tre, đại sảnh bên trong, trang trí tương đối đơn giản, có một cảm giác nguyên sơ, vật dụng cũng đều làm bằng tre hay chế tác bằng gỗ, tạo hình vô cùng thanh nhã, tuyệt đối không thể so với mấy thứ đồ tiện nghi bằng kim loại.

Trên tường, tứ phía treo đầy tranh chữ, lớn nhỏ đan xen nhau, rất có trình tự, không hề lộn xộn.

Một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi tranh điểm nhẹ nhàng đi tới pha trà, trà cụ cũng đều làm bằng gỗ, Ngô Từ Quân ngồi xuống, tiếp chuyện hai người khá khách sáo một hồi, liền xin phép đứng dậy, ra sau tấm bình phong, theo cầu thang gỗ lên lầu, đi mời lão gia tử.

Diệp Thiếu Dương thừa dịp không có ai, định nhắc nhở Chu Tĩnh Như cái gì, Chu Tĩnh Như dùng chân hích nhẹ vào hắn một cái, rồi tiếp tục uống trà.

Đợi khoảng vài phút, trên thang lầu truyền đến tiếng bước chân, một lão giả mặc trường bào màu vàng, được Ngô Từ Quân dìu xuống, Chu Tĩnh Như lập tức đứng dậy, lễ phép chào: “Ngô đại bá!”

Người này.... chính là Ngô Nhạc Ý!

Diệp Thiếu Dương đánh giá qua một chút, lão giả này dáng người gầy nhưng rắn chắc, tóc bạc phơ, nhưng da dẻ hồng hào, nhìn qua chưa tới 60 tuổi, dáng người ngay thẳng, Diệp Thiếu Dương vừa thấy đã nhận ra, ông ta chính người mình đã thấy trong ảo cảnh cũng như trên ảnh chụp - Ngô Nhạc Ý.

 Thủ phạm đứng đằng sau, ba mươi năm trước ép bức bốn mươi chín con người tự sát.

Cho dù xuất phát điểm của ông ta... có lẽ là tốt.


(Hết chương)

Comments

Popular posts from this blog

Chương 629

Chương 640-641

Chương 628