Chương 690

TỬ NGUYỆT TÌNH KHÔNG

Ba mươi năm qua đi, ông ta ngoại trừ tóc đã bạn trắng, nhìn qua cũng không quá già, da dẻ vẫn còn hồng hào trơn bóng, trong lòng đột nhiên nảy ra một ý tưởng hoang đường: chẳng lẽ hằng ngày lão già này đều ăn “Hoàng kim nhục” để tẩm bổ?

Hai bên hàn huyên vài câu, Ngô Nhạc Ý dõng dạc bảo hai người ngồi xuống, tự mình pha một ấm trà đạo, mời hai người thưởng thức, rồi quay sang hỏi thăm cha của Chu Tĩnh Như, tùy tiện hàn huyên vài câu, Chu Tĩnh Như dẫn đề tài sang Diệp Thiếu Dương, Diệp Thiếu Dương cũng lập tức tỏ vẻ muốn tham quan mấy món đồ mà ông ta sưu tầm.

“Phàm tục chi phẩm, không có gì đáng nói. Tiểu tử, nếu ngươi biết thư pháp, gần đây ta có sưu tầm được một ít đồ, vừa lúc mời ngươi đánh giá một phen.”

Diệp Thiếu Dương liền nói không dám.

Ngô Nhạc Ý hướng con trai gật đầu, Ngô Từ Quân lập tức lên lầu, mang xuống một hộp tre, mở ra đặt trên bàn trà.

Ngô Nhạc Ý tự mình lấy từ bên trong ra mấy tấm thiệp chữ màu vàng, vừa nhìn đã biết đó là đồ cổ, phần lớn đều đã cũ nát, mặt trên có viết mấy chữ bằng bút lông.

Ngô Nhạc Ý mở một tấm thiệp ra, đặt lên trên bàn trà, thực khách khí mời Diệp Thiếu Dương giám thưởng.

Diệp Thiếu Dương một xem qua từng tấm, thấy trên đó đủ các loại văn tự, không thể không miễn cưỡng mở lời, thốt ra vài câu thuật ngữ thư pháp.

Mấy thuật ngữ nông cạn của hắn, mà lọt vào tai mấy kẻ yêu thích am hiểu thư hoạ như Ngô Nhạc Ý, quả thực đúng là múa rìu qua mắt thợ, tuy nhiên ông ta chỉ khẽ mỉm cười, lại mời Diệp Thiếu Dương đoán xem tác giả của mấy chữ viết trên thiệp này là ai.

Diệp Thiếu Dương chẳng cần xem, đã nói: “Không biết.”

Chu Tĩnh Như vừa nghe hắn nói như vậy, không khỏi có chút lo lắng, cho dù là giả bộ, thì cũng muốn giả cho giống một chút, để tránh bị người khác chất vấn, khó bề giải thích.

Quả nhiên, Ngô Nhạc Ý chỉ cười khẩy, nói: “Bút tích nhiều đặc điểm như vậy, chẳng lẽ Diệp tiên sinh không nhận ra sao?”

Diệp Thiếu Dương thẳng thắn nói: “Bút tích của ai tôi cũng không nhận ra, từ bé tôi đã thích luyện chữ, xung quanh đâu đâu cũng là thư hoạ, luyện xong thì bỏ qua một bên, chưa bao giờ để ý tác giả là ai, cũng không ai nói với tôi những cái đó.”

Ngô Nhạc Ý cười nói: “Luyện chữ mà không rõ nguồn gốc, thì có ích gì?”

Diệp Thiếu Dương cười cười, nói: “Cái tôi luyện chính là chữ viết, quản những cái đó làm gì, ông ăn một quả trứng gà thấy ngon, lẽ nào cũng phải biết được gà mái đẻ trứng ra sao?”

Ngô Nhạc Ý ngây người, ngay sau đó bật cười ha hả, bảo Ngô Từ Quân thu lại mấy tấm thiệp chữ, bày ra giấy Tuyên Thành, quay sang nói với Diệp Thiếu Dương: 

“Diệp tiên sinh nếu không muốn xem thư hoạ, thì chuyển sang viết thư đi, xin mời viết một bức, để lão hủ ngắm thưởng.”

Diệp Thiếu Dương tỏ vẻ không vội vàng, mời Ngô Nhạc Ý viết trước một bức, đây cũng coi như là cách mà vãng khách tôn trọng chủ nhà.

“Được thôi. Lão hủ xin được mạn phép.” Ngô Nhạc Ý đưa đẩy vài câu, rồi đưa tay cầm lấy một cây bút ngòi làm bằng lông sói ở trên giá, chấm mực nước, vẽ vài nét trên giấy, quay sang nói với Diệp Thiếu Dương một câu khách sáo, sau đó thoái lui sang một bên.

Diệp Thiếu Dương tiến tới nhìn thì thấy, trên giấy viết hai chữ: Thiên Đạo.

Được viết theo lối Khải thư (Một thể của chữ Hán, chữ viết ngay ngắn rõ ràng. Còn gọi là chân thư 真書, chánh thư 正楷), nhìn qua vô cùng chỉn chu, thực rất công phu.

Diệp Thiếu Dương thật lòng khen ngợi mấy câu, Ngô Nhạc Ý cười nhạt, chỉ vào hai chữ kia, nói: “Đạo văn cũng giống như người, Diệp tiên sinh từ hai chữ này của ta, có nhìn ra cái gì không?”

Diệp Thiếu Dương ngẩn người, cẩn thận quan sát, chậm rãi nói: “Cách viết ngay ngắn quy củ, cẩn trọng rõ ràng, đủ thấy lão tiên sinh là người thẳng thắn thành thực, chữ viết thể hiện nội tâm con người, bên trong khẩn trương bên ngoài thả lỏng, có thể thấy được lão tiên sinh vô cùng tự tin, tâm niệm rất cường đại.”

Dừng lại một hồi, Diệp Thiếu Dương nói tiếp: “Quan trọng nhất chính là hai chữ mà lão tiên sinh đã lựa chọn - Thiên Đạo, hai chữ này tự thân đã vô cùng trọng hậu, chứng tỏ lão tiên sinh thị phi rõ ràng, ẩn sâu là chí hướng thế thiên hành đạo?”

Ngô Nhạc Ý cười to, “Thế thiên hành đạo, sao có thể, thuận theo Thiên Đạo, có lý tưởng cứu giúp thiên hạ mà thôi. Diệp tiên sinh cảm thấy thế nào?”

Diệp Thiếu Dương cảm thấy trong lời nói của ông ta, có ý dẫn đề tài sang hướng khác, liền hỏi lại một câu: “Thế nào mới là thuận theo Thiên Đạo?”

“Thị phi rõ ràng, chấn áp kẻ mạnh nâng đỡ kẻ yếu, dũng cảm gánh vác trọng trách.” Ngô Nhạc Ý nói, “Đây chỉ là một phương diện.”

Nhìn ánh mắt kiên nghị của ông ta, Diệp Thiếu Dương tin những gì ông ta nói là sự thật, hơn nữa cũng sẽ làm như vậy, lão nhân này, bản chất không phải là người xấu.

Chăm chú quan sát khuôn mặt Ngô Nhạc Ý, Diệp Thiếu Dương hỏi tiếp: “Thị phi đâu có thể phân biệt rõ ràng, tiêu chuẩn là gì, là do ông định ra sao, nếu vậy thì, làm sao ông có thể cam đoan những gì ông làm đều đúng đắn?”

Ngô Nhạc Ý hơi bất ngờ, chậm rãi nói: “Vậy theo ngươi nói... thì thế nào mới gọi là thuận theo Thiên Đạo?”

Diệp Thiếu Dương đi tới trước bàn, đưa tay lấy một cây bút từ trên giá, phóng tay mấy cái, viết hai chữ đằng sau hai chữ “Thiên Đạo” của Ngô Nhạc Ý.

Cha con Ngô Nhạc Ý cùng Chu Tĩnh Như lập tức tò mò tiến lên xem.

Diệp Thiếu Dương viết theo lối chữ Thảo, là Cuồng thảo, nhưng vì nét bút không liền nhau, nên rất dễ phân biệt, Chu Tĩnh Như liếc mắt một cái đã đọc ra, hai chữ hắn viết chính là: "Nhân Tâm".

“Thiên Đạo quá hoàn mỹ, nếu chỉ hoàn mỹ, sẽ không đủ chân thật, cho nên tôi thấy mọi chuyện nên xuất phát từ tâm, con người chỉ hơn nhau có thế.”

Ngô Nhạc Ý nhìn chằm chằm vào tờ giấy Tuyên Thành, hai chữ “Thiên Đạo” với “Nhân tâm" , một cái là Khải thư, một cái là Thảo thư, một cái chỉn chu, một cái phóng khoáng, phong cách khác biệt, khí chất cũng hoàn toàn không giống nhau, sự đối lập này khiến Ngô Nhạc Ý có chút suy nghĩ sâu xa.

“Chữ đẹp!” Ngô Nhạc Ý sau khi quan sát hồi lâu, thốt ra hai chữ đánh giá, không cần phải nói quá nhiều, hai chữ này đã thể hiện thái độ của ông ta.

Diệp Thiếu Dương lật thêm một tờ giấy Tuyên Thành, cầm bút lông trong tay, một mạch viết liền bốn chữ, rồi lui sang một bên, cười hỏi Ngô Nhạc Ý: “Ông thấy bốn chữ này thế nào?”

Ngô Nhạc Ý tiến lên thoáng nhìn qua, lập tức mở to mắt, chữ Diệp Thiếu Dương viết chính là: Tử Nguyệt Tình Không.

Ngô Nhạc Ý giấu diếm cảm xúc, quan sát một hồi, mặt lạnh nói: “Chữ này cũng đẹp.”

Diệp Thiếu Dương khẽ nhếch mép, bốn chữ này, là do hắn đột nhiên nảy ý viết ra, coi như một kiểu ám chỉ rất rõ ràng, bất quá thái độ giả ngây giả ngô của Ngô Nhạc Ý làm hắn không hài lòng, cắn răng một cái, chỉ vào hai chữ “Tử Nguyệt” nói: “Hai chữ này có đẹp không?”

Ngô Nhạc Ý nói: “Đẹp.”

“Lão tiên sinh nhìn hai chữ này, nghĩ đến cái gì?” Rốt cuộc cũng nói thẳng vào vấn đề.

Ngô Nhạc Ý cúi đầu nhìn hai chữ kia, trầm mặc không nói, trên mặt cũng không tỏ thái độ, làm người khác không thể đoán được trong lòng ông ta đang suy nghĩ cái gì.

“Ta, nghĩ tới rất nhiều chuyện.” Quá nửa ngày, Ngô Nhạc Ý mới chậm rãi nói, ngẩng đầu, nhìn Diệp Thiếu Dương, thần thái nghiêm nghị, nói: “Diệp thiên sư, có chuyện gì, sao không nói thẳng ra đi?”

Ba chữ “Diệp thiên sư” khiến Diệp Thiếu Dương lập tức bình tâm trở lại, thì ra ông ta đã sớm biết thân phận của mình, xem ra, những gì mình phỏng đoán đều không sai.

Chu Tĩnh Như cũng khẩn trương đứng dậy, đi tới phía sau Diệp Thiếu Dương.

“Nửa quyển bút ký của tôi, nằm trong tay ông phải không?” Diệp Thiếu Dương nhìn thẳng vào ông ta, nói.

Ngô Nhạc Ý vẫn an tĩnh, không tỏ thái độ gì, nói: “Ta không biết, ngươi đang nói cái gì.”


(Hết chương)

Comments

  1. Cho hỏi chương này ai edit vậy nga? 2 chữ "正楷" là Chính Khải/ Giai chứ đâu phải "Chính Thư"?

    ReplyDelete
    Replies
    1. Cám ơn sự góp ý của bn, trước giờ chỉ có mình Jess vừa dịch vừa edit nên ko tránh khỏi sai sót. Hơn nữa, phần chú thích là do Jess thêm vào để người đọc hiểu hơn về truyện. Mình sẽ sửa lại cho đúng. Thanks

      Delete
    2. Không có gì ạ. Cảm ơn những chú thích của bạn, rất hữu ích. chỉ là thấy thắc mắc nên mới hỏi thử thôi

      Delete

Post a Comment

Popular posts from this blog

Chương 629

Chương 640-641

Chương 628