Chương 693-694-695

ĐƯA CHÂN VÀO BẪY

“Dù sao cũng đã vậy rồi, làm phiền ông nhắn lại với A Lượng một chút, nếu hắn có hứng thú có thể tới tìm tôi, không có hứng thú cũng chẳng sao, tôi khẳng định có biện pháp tìm ra hắn, nếu ông nghĩ sẽ cho người ám sát tôi gì đó, thì xin hoan nghênh, tôi quay về sẽ nói với cảnh sát chuyện này, nếu tôi chết, cảnh sát sẽ tìm ông trước tiên, đương nhiên nếu ông tin có thể nói chuyện này ra, thì cứ thử xem sao.”

Ngô Nhạc Ý không nói một lời, ngồi lại xuống ghế, chẳng thèm liếc mắt nhìn Diệp Thiếu Dương một cái, nâng chén trà lên nhấp một ngụm, thần thái điềm nhiên nói: “Tiễn khách.”

Nghe cha nói vậy, Ngô Từ Quân tuy vẫn chưa hết giận dữ, nhưng cũng không có động tĩnh gì, chỉ trơ mắt nhìn Diệp Thiếu Dương đi ra ngoài.

“Ngô bá bá, kỳ thực tôi biết ý định đến đây hôm nay của Thiếu Dương ca, nhưng không ngờ sẽ gây lộn xộn thành cái dạng này, thực sự…… rất xin lỗi.” Chu Tĩnh Như đứng dậy, cúi người hành lễ.

Ngô Nhạc Ý nhìn cô gật đầu cười nhạt.

Chu Tĩnh Như đuổi theo Diệp Thiếu Dương, lão giúp việc dẫn đường, đưa họ ra khỏi cửa.

Quay lại trên xe, Chu Tĩnh Như lái xe theo con đường nhỏ, trước khi rẽ vào đường cao tốc, tìm chỗ dừng lại, nhớ tới việc vừa trải qua, vẫn còn có chút kinh hãi, quay đầu, đưa mắt nhìn Diệp Thiếu Dương trách cứ, “Thiếu Dương ca, hôm nay huynh có chỗ hơi quá rồi đó.”

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, “Thực xin lỗi, đã liên lụy tới cô.”

“Huynh nói gì vậy, không phải tôi sợ cái này, ông ta dù có tức giận, cũng không thể làm gì được tôi, tôi lo lắng chính là huynh, ngang nhiên đắc tội hắn với ông ta như vậy, vạn nhất ông ta trả thù huynh thì phải làm sao?”

Diệp Thiếu Dương lắc đầu, “Cho dù tôi không làm như vậy, hắn cũng sẽ đối phó tôi, bởi vì tôi đã tiếp cận được chân tướng sự việc, ông ta sẽ không để tôi tiếp tục điều tra, phá hỏng tất cả những gì mình khổ tâm xây dựng bao lâu nay.”

Chu Tĩnh Như nhanh chóng nhíu chặt mày, há miệng, rốt cục thở dài, chằm chằm nhìn Diệp Thiếu Dương , nói: “Tôi biết, tôi không có cách nào thuyết phục huynh từ bỏ điều tra, đúng không?”

Diệp Thiếu Dương cười cười, “Cô hiểu tôi nhất, hơn nữa tôi làm như vậy, cũng vì bất đắc dĩ.”

Chu Tĩnh Như bất mãn bĩu môi, nói: “Nếu là như vậy, huynh sớm cũng nên thương lượng với tôi một chút a, hại tôi sợ chết khiếp.”

“Tôi cũng chỉ quyết định vào lúc đó.” Diệp Thiếu Dương nói, “Ngay từ đầu tôi cũng không dám chắc, làm như vậy có thể thành công hay không.”

“Vậy mà huynh còn dám uy hiếp ông ta?”

Diệp Thiếu Dương cười cười nói: “Lúc đó, khi tôi uy hiếp ông Ngô Nhạc Ý, có một chi tiết không biết cô có chú ý tới không, lúc một đám bụi bẩn từ trên trần nhà rơi xuống trên người ông ta, sau khi ông ta rũ áo, đã phủi đi phủi lại mấy lần, sợ bụi bẩn bám trên quần áo.”

Chu Tĩnh Như nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nói: “Yêu thích sạch sẽ chẳng có gì là sai a, mặc dù hành động có hơi quá lố, nhưng nhiều nhất cũng chỉ cho thấy ông ta có thói quen sạch sẽ.”

Diệp Thiếu Dương lắc đầu: “Người biết yêu quý quần áo, tất nhiên yêu quý sinh mệnh, cô nghĩ lại mà xem, đối với vật ngoài thân như còn yêu quý như vậy, sao lại không yêu quý sinh mệnh của mình? Vì tôi đã nhìn ra điểm này, nên mới dám với làm như vậy.”

Chu Tĩnh Như nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy hắn nói cũng có lý, nghĩ đến việc Diệp Thiếu Dương một chút chi tiết như vậy cũng có thể quan sát ra được, hơn nữa còn biết tận dụng, không chỉ bị thuyết phục, mà còn một lần nữa xác nhận: gia hỏa bên cạnh mình đây... năng lực không chỉ dừng lại ở phương diện bắt quỷ hàng yêu.

Tại phòng khách nhà Ngô Nhạc Ý.

Ngô Nhạc Ý đứng trước bàn, cúi người chăm chú xuất thần nhìn mấy chữ mà Diệp Thiếu Dương lưu lại, Ngô Từ Quân đứng bên cạnh, trên mặt vẫn còn mang vẻ giận dữ, mấy lần muốn mở miệng nói chuyện, nhưng là lại không cắt ngang phụ thân.

Đợi một hồi lâu, Ngô Nhạc Ý mở miệng, bảo hắn đến xem mấy chữ viết của Diệp Thiếu Dương: “Từ mấy chữ này, con nhìn ra được gì hả?”

Ngô Từ Quân bất mãn nói: “Phụ thân, chúng ta nói việc chính đi...”

“Con trả lời ta đã...”

Ngô Từ Quân bất đắc dĩ, đành phải nhẫn nại một hồi, từ nhỏ hắn đã chịu sự kèm cặp của cha mình, đối với thư pháp cũng có một chút nghiên cứu, lập tức trả lời: 

“Nét bút tương liên, liền mạch, như nước chảy mây trôi, đích thực rất…… lưu loát lại còn khí phách.”

“Cái này không phải khí phách, mà là một loại tín niệm, chính là 'Đạo' của hắn!” Ngô Nhạc Ý hít một hơi thật sâu, hỏi: “Cách hắn viết thư pháp, có phải cũng chung đặc điểm như khi hắn tác pháp hay không?”

Ngô Từ Quân lúc này đã bình tĩnh lại, nghĩ một hồi, nói: “Đúng rồi, một khi nắm được cơ hội, sẽ liền mạch lưu loát như nước chảy mây trôi, hơn nữa cũng giống như chữ của hắn, nhìn thì mơ hồ, kỳ thật nội tâm thâm sâu, pháp lực vô biên…… Bây giờ nhớ lại, tuy con cũng bái sư từ nhỏ, tu luyện pháp thuật, nhưng…… thực không phải đối thủ của hắn.”

Ngô Nhạc Ý đồng ý, gật gật đầu: “Con có thể ý thức được sự chênh lệch, vẫn còn chưa muộn. Nhưng phải nhớ kỹ, năm đó ta bảo con bái A Lượng làm sư, học pháp thuật, không phải để con đi tranh đấu cùng người khác, mà là tận dụng thực lực của con, đi cứu giúp thiên hạ.”

Ngô Từ Quân gật đầu nói: “Con biết rồi.”

Ngô Nhạc Ý vẫn chăm chú nhìn chữ viết của Diệp Thiếu Dương, nói: “Ta cho rằng...là kẻ mạnh thì nên giống như ta vậy, nhưng hôm nay nghe Diệp Thiếu Dương nói, lại làm cho ta…… có chút hoài nghi về quyết định năm đó của mình, có thực sự thoả đáng không?!.”

Ngô Từ Quân biết cha lời này của cha mình muốn nói cái gì, lập tức khuyên nhủ: “Cha không cần nghĩ nhiều, đến dì Tử Nguyệt người cũng đành phải nhẫn tâm hy sinh nữa là……”

Nhắc tới Tử Nguyệt, Ngô Nhạc Ý khóe mắt run run, đưa tay, nhẹ nhàng vuốt ve hai chữ "Tử Nguyệt" trong câu "Tử Nguyệt thiên quang" viết trên giấy Tuyên Thành, nói: “Nhưng... vì sao ta không lựa chọn hy sinh chính mình?”

Ngô Từ Quân sửng sốt một chút, nói: “Đó là vì....sự tồn tại cùa cha, có thể làm càng nhiều việc có ý nghĩa, như gây quỹ từ thiện những năm gần đây……”

Ngô Nhạc Ý cười nhẹ: “Ý con muốn nói, sinh mệnh của ta giá trị, quan trọng hơn so  ới người khác ư? Nếu mỗi người đều nghĩ như vậy, thì lúc hiến thân hy sinh, đều để cho người khác lên trước sao?”

Ngô Từ Quân cứng họng, kiểu logic này, đích thực ẩn chứa mâu thuẫn.

Trầm mặc hồi lâu, Ngô Nhạc Ý xoay người lại, trong mắt ánh lên sự kiên định, đối diện Ngô Từ Quân, nói bằng một giọng dầy vẻ khí phách: “Quan điểm của Diệp Thiếu Dương, cũng có đạo lý riêng của hắn, nhưng nếu để ta lựa chọn một lần nữa, ta cũng sẽ làm như vậy, muốn cứu giúp nhiều người, nhất định phải hy sinh một số người, nếu bọn họ không dám lựa chọn, ta chỉ còn cách thay bọn họ lựa chọn! Chẳng sợ vì thế mà bản thân mang tội danh thiên cổ!”

Ngô Từ Quân nhìn cha, gật đầu thật mạnh.

“Gọi điện thoại báo cho sư phụ con biết, bảo ông ta phải dốc ra toàn lực, ngăn cản Diệp Thiếu Dương, không được thì giết hắn!” Nghĩ một hồi, Ngô Nhạc Ý lại bổ sung một câu, “Ta đã bị hắn chiếu tướng, hiện tại không thể dùng cách của người thường đối phó hắn, chỉ còn trông cậy vào sư phụ con.”

Ngô Từ Quân lấy di động, quay số điện thoại, đột nhiên dừng lại, cau mày nhìn Ngô Nhạc Ý, thanh âm có chút lo lắng: “Vạn nhất sư phụ cũng…… không phải đối thủ của hắn thì sao?”

Ngô Nhạc Ý trầm mặc, ngay lập tức nói: “Vậy không từ thủ đoạn, bắt đầu từ những người bên cạnh hắn……”

Ngô Từ Quân vừa nghe đã hiểu, nói: “Chu Tĩnh Như... hay là nữ cảnh sát kia?”

“Không được, Chu gia không dễ động chạm, còn nữ cảnh là người của chính phủ. Chúng ta không thể xuống tay với người thân cận nhất bên cạnh hắn, người này không được có quan hệ trực tiếp với hắn, nhưng một khi xảy ra chuyện, hắn lại không thể không cứu……”

Ngô Từ Quân mắt sáng ngời, nói: “Thật ra có một người như vậy, ngay trong trường học của chúng ta……”

Diệp Thiếu Dương gọi cho Tạ Vũ Tình, nói rõ tình hình cho cô biết, sau đó báo lại số điện thoại mà Ngô Nhạc Ý đã đưa, tuy chưa gọi thừ, nhưng hắn tin đó chính là số điện thoại của A Lượng.

Tạ Vũ Tình tỏ ý sẽ vận dụng thủ thuật điều tra đề theo dõi.

“Ngươi cung cấp tình huống rất quan trọng, tuy không có tên thật của hắn, nhưng nếu hắn là người Thái từ Đài Loan tới, lại ở Thạch Thành, thông qua hệ thống khách sạn cùng xe cộ ở địa phương, có thể điều tra ra hành tung của hắn,” Tạ Vũ Tình nói, “Tiếp theo ngươi có tính toán gì không, hay muốn đi cứu thân thể của Lâm Du ra trước đã?”

“Vẫn chưa phải thời điểm thích hợp, tôi chờ tin tức của cô trước đã, tranh thủ gặp mặt tên A Lượng này một lần, mặt khác cũng muốn chờ mấy cứu binh tới hỗ trợ.”

Dù Diệp Thiếu Dương kiên quyết từ chối, Chu Tĩnh Như vẫn lái xe đến Cương Thành, đưa Diệp Thiếu Dương về khách sạn nghỉ ngơi, giữa đường Diệp Thiếu Dương gọi điện thoại cho Lão Quách, bảo hắn chú ý thời gian xem khi nào Tứ Bảo quay về, sau đó lại gọi cho Nhuế Lãnh Ngọc, nói lại cho cô biết một lượt việc mình đã gặp đối thủ ra sao.

Nhuế Lãnh Ngọc nghe xong, trầm mặc sau hồi lâu, hỏi một câu: “Lại làm không công phải không?”

“Cái này…… đúng là không có, chỉ mong muội tới giúp ta thôi.” Diệp Thiếu Dương có chút ngượng ngùng.

Nhuế Lãnh Ngọc nhàn nhạt nói: “Vì sao ngươi cứ gặp việc gì không giải quyết được, là lại nghĩ đến ta hả?”

Diệp Thiếu Dương vô ngữ, gãi gãi đầu nói: “Bởi vì muội là chỗ dựa, là lão đại của ta, được chưa?”

Nhuế Lãnh Ngọc cười nhẹ, “Lý do này còn làm ta chấp nhận được.” Sau đó gác điện thoại.

Tuy không nói rõ, nhưng nghe giọng của cô, có lẽ đã đồng ý đến hỗ trợ, Diệp Thiếu Dương không khỏi nở hoa trong lòng, nhớ lại một lần nội dung hai người nói chuyện điện thoại, đột nhiên vỗ gáy một cái, nói: “Không xong rồi!”

Chu Tĩnh Như hoảng sợ, cho rằng có chuyện gì nghiêm trọng, vội vàng hỏi: “Làm sao vậy!”

"Thế là xong đời, bây giờ tôi mới nhớ ra!” Diệp Thiếu Dương thê thảm nói, “Lúc trước Ngô Hải Binh nói, mướn tôi tra án, một ngày trợ cấp ba ngàn, tôi còn cho là thật, hiện giờ nhớ ra, đây là kế hoãn binh a, hắn là người nhà của Ngô Nhạc Ý, hiện tại tôi với Ngô Nhạc Ý đối nghịch nhau, hắn có thể đưa tiền cho tôi sao?”

Chu Tĩnh Như thở phào, trợn mắt, nói “Tôi còn tưởng chuyện gì lớn lao, một ngày ba ngàn, một tháng bất quá cũng chỉ chín vạn đồng, không nhiều lắm a.”

Diệp Thiếu Dương vừa nghe lời này, không ngồi yên được, “Không nhiều lắm... cô nhiều tiền nên không để bụng, chín vạn đồng, ở sơn thôn chúng tôi đủ để cưới vợ đó!”

Chu Tĩnh Như cười nói: “Huynh gom số tiền này để cưới vợ thật sao?”

Diệp Thiếu Dương vô ngữ, đột nhiên nhớ tới chuyện Tiểu Mã nhờ, liền nói lại với Chu Tĩnh Như, Chu Tĩnh Như lập tức đồng ý ngay.

“Công ty chúng tôi gần đây mới bắt đầu phiên giao dịch một khu đất, hoàn cảnh không tồi, huynh cứ bảo Tiểu Mã chọn đi, chọn trúng thì nói tôi biết, tôi cho anh ấy chiết khấu đến mức giá thấp nhất là được chứ gì, đúng rồi Thiếu Dương ca, không phải huynh cũng chưa có nhà ở sao, cũng chọn lấy một căn đi.”

Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu, nhà ở...đương nhiên là muốn, nhóm hảo bằng hữu của mình đều ở Thạch Thành, nếu định cư, khẳng định chính là nơi này, có một căn nhà của chính mình, so với thuê nhà xem ra thoải mái hơn nhiều.

Chu Tĩnh Như nhận ra hắn đang bối rối, nói: “Tôi tặng không huynh, chắc chắn huynh không nhận, hay tôi cũng cho huynh chiết khấu tốt nhất nha.”

“Chờ cho mọi việc xong xuôi, đến lúc đó hẵng nói .”

Diệp Thiếu Dương gọi điện thoại cho Tiểu Mã, bảo cậu ta lại đây, cùng nhau ăn cơm chiều, Tiểu Mã tỏ ý đang tản bộ cùng Vương Bình ở vùng phụ cận trường học, buổi tối hai người đã có kế hoạch riêng, không tới được.

Diệp Thiếu Dương vô ngữ, muốn dặn dò cậu ta vài câu, nói: “Vùng này không yên ổn, cậu biết đó, nên cẩn thận một chút, đừng có ra khu phía sau núi.”

“Yên tâm đi, bọn tôi không ra chỗ U linh lộ đâu.”

Gác điện thoại, Diệp Thiếu Dương nói với Chu Tĩnh Như, Tiểu Mã không tới, Chu Tĩnh Như ngược lại còn tỏ ra rất vui vẻ, nói sẽ đưa hắn đi một quán ăn ngon ở Cương Thành ăn cơm.

Hai người ra cửa xuống lầu, Chu Tĩnh Như lái xe, đi tới một nhà hàng thịt nướng, vừa ăn vừa nói chuyện.

“Huynh cảm thấy, Tiểu Mã với Vương Bình thế nào, có thể thành đôi sao?” Chu Tĩnh Như ăn một miếng bò bít tết, hỏi.

“Chắc vậy…… Có thể thành nha, nhìn bọn họ bên nhau rất vui vẻ, Tiểu Mã còn tính mua nhà cơ mà.”

Chu Tĩnh Như hơi cau mày, nói: “Nhưng theo tôi được biết, Vương Bình không phải dạng người có thể chịu được khổ cực, cô ấy sinh hoạt tương đối xa xỉ, đương nhiên tôi không muốn nói xấu, hiện giờ con gái ai chả như vậy, nhưng tương lai nếu bọn họ kết hôn, Tiểu Mã có thể kiếm đủ tiền cho cô ấy tiêu xài hay không, đó cũng là một vấn đề lớn.”

Diệp Thiếu Dương nhún vai, nói: “Cứ để bọn họ tự giải quyết đi, đến chính tôi vẫn còn chưa kết hôn, không quản được chuyện người khác a.”

Chu Tĩnh Như nhìn hắn, cố ý nói: “Sao huynh không tìm đi, bên cạnh huynh nhiều mỹ nữ như vậy, chẳng phải là dễ tìm lắm sao.”

Diệp Thiếu Dương vô ngữ nhìn cô một cái, “Cô nói dễ nghe nghỉ, bạn bè với bạn gái sao mà giống nhau được, cô cũng là bạn của tôi, tôi muốn cô làm bạn gái thì cô làm à ?”

Chu Tĩnh Như đột nhiên dừng lại, cứ ngồi đó, lẳng lặng nhìn hắn, nói: “Tôi không làm.”

Diệp Thiếu Dương khoát tay, “Thì chính là vậy đó.”

Chu Tĩnh Như nói: “Bởi vì tôi biết huynh không nghiêm túc, chờ đến khi huynh nghiêm túc nói với tôi, tôi sẽ thận trọng suy nghĩ.”

Lần này đến phiên Diệp Thiếu Dương ngây người ra.

Chu Tĩnh Như chụp hắn tay một cái, nói: “Nói giỡn thôi, bị dọa phát ngốc rồi sao? Mau ăn bò bít tết đi, nguội rồi ăn không ngon đâu.”

Diệp Thiếu Dương lúc này mới thả lỏng, nói vài câu bông đùa, đột nhiên điện thoại vang lên, mở ra thì thấy là Tiểu Mã.

“Nhìn xem, biết ngay là cậu ta muốn tới ăn ké mà.” Nhận điện thoại, trêu chọc nói: “Thế nào, đổi ý rồi à, không định hưởng thế giới hai người nữa sao?”

Đầu bên kia thoại truyền đến tiếng thở dồn dập: “Nhanh, mau tới đây!”

Diệp Thiếu Dương trong lòng bỗng nặng chĩu, vội hỏi: “Tình hình thế nào?”

“Bình Bình…… đã xảy ra chuyện!” Tiểu Mã khóc ầm lên, “Đang ở U linh lộ, gọi cậu mau tới đây cứu cô ấy, chậm sẽ không kịp! Điện thoại nói không rõ, Tiểu Diệp Tử, mạng người quan trọng, cậu mau tới... nhanh lên!!”

Diệp Thiếu Dương toàn thân run bắn, đứng bật dậy chạy thật nhanh, Chu Tĩnh Như kêu hắn vài tiếng cũng không nghe thấy, ra đến gần cửa, Diệp Thiếu Dương bỗng quay đầu lại, nắm lấy tay Chu Tĩnh Như vừa mới đến nơi, “Vương Bình đã xảy ra chuyện! Ở U linh lộ, sự việc trọng đại, cô mau lái xe đưa tôi qua đó!”

Chu Tĩnh Như vừa nghe lập tức ngơ ngẩn.

Lúc này, có nhân viên phục vụ đuổi theo, tìm bọn họ thanh toán, Chu Tĩnh Như nào có thời giờ theo chân bọn họ, liền đưa ví tiền của mình cho cô ta, tỏ ý xong việc sẽ quay lại lấy, sau đó cùng Diệp Thiếu Dương chạy nhanh ra bãi đỗ xe, lái ngay về hướng Học viện Y khoa Cương Thành.

Diệp Thiếu Dương lúc này đã bình tĩnh hơn một chút, nố với Chu Tĩnh Như: “Muốn làm tôi phải đi cứu cô ấy, tám phần là Ngô Nhạc Ý, hoặc tên Vu sư kia!”

“Vậy phải làm sao bây giờ, hay là ta lại đi tìm ông ta đàm phán?”

“Vô dụng, nếu ông ta có làm, chắc chắn cũng không thừa nhận.”

Chu Tĩnh Như vẫn chưa từ bỏ ý định, gọi điện thoại cho Ngô Nhạc Ý, kết quả di động không thông, Ngô Từ Quân cũng vậy.

Diệp Thiếu Dương bình tĩnh suy nghĩ một hồi, vội gọi cho Tạ Vũ Tình, nói rõ sự tình, Tạ Vũ Tình cũng hoảng hốt, tỏ ý sẽ lập tức thông báo Lưu Ngân Thuỷ, điều động cảnh sát địa phương điều tra, bản thân mình cũng tới ngay lập tức.

Diệp Thiếu Dương dặn dò cô mấy câu, rồi gác điện thoại.

“Thiếu Dương ca, sao bọn họ lại muốn huynh tới U linh lộ gặp mặt?” Chu Tĩnh Như bất an nói, “Chẳng phải huynh đã nói, nơi đó có một nữ quỷ rất lơi hại sao, chẳng lẽ muốn để cô ta đối phó huynh ư?”

“Tám phần là vậy, dù sao âm mưu cũng nhằm vào tôi.” Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, “Ngô Nhạc Ý...đúng là để đạt được mục đích, không từ thủ đoạn, biết mấy người các cô không dễ động chạm, nên mới chủ ý chuyển qua Vương Bình!”

“Càng là vậy, huynh càng không thể đi! Quá nguy hiểm.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Nếu tôi không đi, Vương Bình sẽ chết chắc!”

Chu Tĩnh Như nói: “Bọn họ không dám giết người đâu!”

Diệp Thiếu Dương cười lạnh một tiếng, nói: “Cô còn không rõ sao, nếu bọn họ đã tìm cách đưa Vương Bình đến U linh lộ, chính là muốn mượn tay Tử Nguyệt giết cô ấy, quỷ hồn giết người, đến thi cốt cũng không tìm thấy, cảnh sát làm sao mà điều tra, giả sử có tìm được chứng cứ phạm tội của bọn họ, thì cũng phải bắt được hung thủ mới có thể định tội chứ, tra án kiểu gì đây, tìm Tử Nguyệt mà tra à?”

Chu Tĩnh Như nhất thời nghẹn lời, tỏ vẻ giận dỗi, phanh xe dừng lại, quay đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, hét ầm lên: “Huynh mắng tôi ích kỷ hay thế nào cũng được, Vương Bình có chết hay không, tôi không thể cản được, nhưng tôi không thể để huynh đi mạo hiểm, không thể trơ mắt nhìn huynh đi chịu chết!”

Diệp Thiếu Dương ngơ ngẩn, hai tay nâng mặt Chu Tĩnh Như , hướng đối diện với mình, chăm chú nhìn mắt cô, chậm rãi nói: “Cô là người bạn tốt nhất của tôi, cô hiểu tôi đúng không... chuyện này vì tôi mà ra, nếu hôm nay tôi không đi, cả đời này tôi sẽ cảm thấy áy náy trong lòng, đạo tâm không thông, một thân pháp lực của tôi cũng coi như bị phế, tôi nhất thiết phải đi, không thể không đi!”

Chu Tĩnh Như cũng chăm chú nhìn hắn, từ trong mắt hắn ánh lên một sự kiên quyết dù chết cũng không thay đổi, rơi nước mắt nói: “Trừ phi huynh đồng ý với tôi, huynh nhất định phải bình an trở về!”

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, cố nở một nụ cười, “Tôi là ai chứ, Thiên sư nhân gian, tôi khẳng định sẽ bình an trở về!”

Chu Tĩnh Như lúc này mới chịu lái xe, tiếp tục lên đường.

Ô tô vòng qua Học viện Y khoa, đi tới sau núi, ngừng ở lên núi đường nhỏ trước.

“Cô cứ ở yên trong xe, không cần phải đi đâu hết!” Diệp Thiếu Dương mở túi ra, lấy một chuỗi hắc diệu thạch đưa cho cô, vòng tay này giống như cái mà hắn đã đưa cho Tạ Vũ Tình, đều là pháp khí thượng đẳng đã được khai quang, có thể làm cho hết thảy tà vật phải tránh xa.

Sau khi xuống xe, Diệp Thiếu Dương một mạch theo đường núi chạy như bay, đột nhiên nghe phía sau có tiếng bước chân, vừa quay đầu lại đã thấy Chu Tĩnh Như.

“Không nên cản tôi!” Không chờ hắn mở miệng, Chu Tĩnh Như đã nói trước, “Bọn họ  là nhằm vào huynh, sẽ không làm gì tôi đâu, tôi chỉ muốn nhìn huynh bình an không xảy ra chuyện gì, huynh chọn cứu người là chuyện của huynh, tôi chọn đi theo huynh, là chuyện của tôi!”

Diệp Thiếu Dương trong lòng khẽ động, đưa tay kéo cô đi, tiếp tục lên đường.

 Con đường nhỏ lên núi lần trước lên núi vẫn còn đó, hai người chân thấp chân cao đi tới, mới ra khỏi rặng cây cuối cùng, đột nhiên một bóng người ngả nghiêng lao ra.

“Tiểu Diệp Tử!” Là Tiểu Mã, thần sắc hoảng loạn, nước mắt giàn giụa.

“Cô ấy đâu?” Diệp Thiếu Dương vội vàng hỏi.

“Tôi không biết, chúng tôi tản bộ phía sau núi, lúc chạng vạng muốn quay ra, kết quả lạc đường, đi đến đây, đột nhiên Bình Bình cứ như biến thành một người khác, giữa đường bỗng nhiên tách ra, quay đầu hướng tôi cười lạnh, giống như bị quỷ bám vào người nói: nếu muốn cứu cô ấy, phải gọi cậu tới đây, tôi định xông tới cứu cô ấy, nhưng trên con đường kia có phong ấn gì đó, đánh bật tôi ra thật xa...”

Diệp Thiếu Dương không chờ cậu ta nói xong, túm lấy cổ áo Tiểu Mã, giận dữ nói: “Tôi đã nói với cậu thế nào hả, đã bảo cậu không được tới gần khu vực này, sao không chịu nghe hả!”

Tiểu Mã gạt nước mắt nói: “Chúng tôi bị lạc đường mà, Tiểu Diệp Tử ...cậu nhất định phải cứu Bình Bình, mau lên a!”

Diệp Thiếu Dương đẩy cậu ta ra, một bước phi tới trước U linh lộ, dưới ánh trăng quan sát, mặt đường thanh lãnh, một người cũng không có, đang muốn bước vào, phía sau vang lên tiếng Chu Tĩnh Như gọi: “Thiếu Dương..!”

Diệp Thiếu Dương quay đầu lại nhìn cô một cái, gật gật đầu, tay bấm pháp quyết, cắt kết giới trên mặt đường, cất bước đi vào.

Hai chân bước trên U linh lộ, cảnh vậy trước mắt lập tức biến đổi, con đường nhỏ vốn yên tĩnh bất chợt nổi cuồng phong, hai hàng Kim ti hương mộc bên đường xào xạc, cành lá lay động, phát ra tiếng “Ken két” giống nhu quỷ khóc ma gào.

Diệp Thiếu Dương lấy Thái Ất Phất Trần, không ngừng phất, ngược gió đi tới.

Âm phong ngưng bặt, một bóng người uyển chuyển từ từ bay tới, thân mặc một bộ váy dài kiểu cổ, chân váy thướt tha trên mặt đất, mái tóc dài trên đầu được vấn cao, dáng vẻ ung dung hoa quý, trong tay cầm một cây sáo, không ngừng thổi một khúc nhạc bi thương sầu thảm, là Hận tình Lương - Chúc, thanh âm phát ra là quỷ âm.

Một đám quỷ ảnh hình xương khô, hình thành từ trong ống sáo, theo tiếng sáo, nhe nanh vặn vẹo bay về phía Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương cũng không thèm để ý, tay khua Thái Ất Phất Trần, không ngừng càn quét, đánh nát từng con quỷ ảnh, hướng nữ quỷ đi tới.

Khi đến một khoảng cách đủ gần, Diệp Thiếu Dương rốt cuộc cũng thấy rõ, nữ quỷ này trên mặt không có ngũ quan, thực ra là có hai mắt, nhưng trông giống như bị tạt axit, một mắt rất nhỏ, một mắt chỉ là một đường kẻ dài, trên mặt chồng chất vết thương, giống như bị người ta dùng đao chém liên tục, lưu lại vô số vết sẹo, nhìn qua thực rất kinh tởm.

Một khuôn mặt như vậy, kết hợp với một thân hình mặc váy dài thanh khiết ung dung, hình thành một hình ảnh đối lập đáng sợ, đặc biệt cô ta không có miệng, lại thổi một cây sáo, càng làm cảnh tượng quái dị tới cực điểm.

Đến gần Diệp Thiếu Dương, nữ quỷ rốt cuộc cũng buông cây sáo, gương mặt bị huỷ đối diện Diệp Thiếu Dương, thẳng người bất động.

“Tôi biết cô là Tử Nguyệt, vì sao cô không dùng bộ mặt thật của mình hả?”

Vị trí miệng trên khuôn mặt, liền toạc ra một khe, máu đen chảy ra, thật làm cho người ta kinh hãi không thôi. Nếu nói đây là một nụ cười, chỉ e sẽ là nụ cười khủng bố nhất thế giới.

“Đây là mặt thật của ta.” Một giọng nữ âm trầm vang lên, “Bộ dáng của ta trước khi chết...chính là như vậy.”

Diệp Thiếu Dương trong lòng khẽ giật mình, nhìn chằm chằm vào gương mặt dữ tợn kia, nghĩ thầm nếu cô ta không nói dối, rốt cuộc đã chết như thế nào, mới có thể có bộ dáng như vậy?

“Nếu ngươi không thích, ta có thể đổi sang hình dạng khác.” Nói xong, Tử Nguyệt cào toạc da đầu từ thái dương của mình, dùng sức xé xuống, một gương mặt trơn bóng xuất hiện.


(Hết chương)

Comments

Popular posts from this blog

Chương 696-697-698

Chương 661