Chương 696-697-698

TỨ TƯỢNG KHÔNG GIAN

Diệp Thiếu Dương thoáng nhìn đã nhận ra, là Từ Nguyệt mà mình từng nhìn thấy trên ảnh chụp, bất quá dáng người...phải nói là quỷ thân của cô ta, so với ảnh chụp lúc sinh thời còn đẹp hơn rất nhiều, mắt sáng răng trắng, quay về phía hắn khẽ mỉm cười.

Diệp Thiếu Dương nhìn Tử Nguyệt, hỏi: “Vương Bình đâu, Vương Bình ở đâu hả?”

Tử Nguyệt duỗi tay chỉ vào một thân cây ven đường, Diệp Thiếu Dương quay đầu lại nhìn, Vương Bình đang nằm trên tán cây, thân thể được cành cây nâng đỡ, bởi đó là nơi tương đối kín đáo, nếu không ai chỉ điểm căn bản rất khó phát hiện.

“Bình Bình, đó là Bình Bình!” Tiểu Mã hét lớn, định xông vào U linh lộ, kết quả bị kết giới đánh bật trở về.

Diệp Thiếu Dương phi thân tới trước gốc cây, tán cây bỗng chốc xà xuống, vô số cành lá giống như xúc tu, tập hợp yêu lực đánh về phía hắn.

Diệp Thiếu Dương không hơi sức đâu mà giao đấu với nó, rút phăng Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, một kiếm chém vào thân cây.

Long Tuyền Kiếm thuộc kim, kim khắc mộc, đối với yêu tinh thuộc tính mộc có khắc chế cực lớn, một kiếm bổ xuống, cành lá gãy rụng ầm ầm, Diệp Thiếu Dương nhìn qua  thấy người trên cây đích thực là Vương Bình, vội tới ôm lấy cô chạy nhanh về phía con đường.

Tử Nguyệt thấy hắn làm vậy, cũng không ngăn cản.

Diệp Thiếu Dương đặt Vương Bình xuống mặt đường, có ý giục Tiểu Mã mau tới, cúi đầu xuống nhìn, Vương Bình sắc mặt vẫn bình thường, giống như đang hôn mê, vội vàng nắm lấy cổ tay cô, dùng cương khí cảm nhận một chút, toàn thân run run, dường như muốn ngã ngồi xuống đất.

“Cô ấy thế nào rồi?” Tiểu Mã gấp gáp hỏi.

Diệp Thiếu Dương không nói gì, quay người chạy vội về phía U linh lộ, tay nắm Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, một kiếm chém toạc kết giới, lao nhanh về phía Tử Nguyệt.

“Diệp thiên sư muốn quyết đấu sao,” Tử Nguyệt không chút động tĩnh, khóe miệng khẽ nhếch lên như mỉm cười, nói “Ngươi không muốn nghe ta nói gì sao?”

“Hồn phách cô ấy đã bị diệt, còn muốn nói cái gì hả!” Diệp Thiếu Dương gằn giọng, nói.

Tử Nguyệt khẽ cười, “Nếu ta thực sự muốn giết người mà dụ ngươi tới đây, vừa rồi đã động thủ, cớ gì còn cùng ngươi nói nhiều như vậy?”

Diệp Thiếu Dương khẽ giật mình, đích thực cũng có lý a, bản thân do nhất thời kích động, chuyện rành rành như vậy mà cũng mất đi sự phán đoán.

Tử Nguyệt nói: “Cô gái đó...vẫn chưa chết. Ta chỉ lấy hồn phách của cô ta, lợi dụng Quỷ khư hóa kính, đưa cô ta vào một không gian khác, cho nên dù có là ngươi cũng không cách nào truy ra hồn phách tồn tại.”

“Quỷ khư hóa kính!” Diệp Thiếu Dương kinh hãi, nhớ lại đã từng nghe nữ quỷ Lâm Du nói qua từ này, thì ra là có thật.

“Ta dụ ngươi tới, chỉ muốn đánh cuộc với ngươi một phen.” Tử Nguyệt nhìn Diệp Thiếu Dương, nói, “Nếu ngươi thật sự muốn cứu cô gái đó, có thể đi vào Quỷ khư hóa kính tìm cô ta, bất quá ngươi có thể quay về được hay không, hoàn toàn phụ thuộc vào thực lực cũng như vận khí của chính bản thân ngươi, thế nào hả?”

Diệp Thiếu Dương lòng bỗng trầm xuống.

Tử Nguyệt nói tiếp: “Quỷ khư hóa kính thông tới một nơi, chính là thế giớ của Ác linh trong Tứ tượng không gian, oán khí trên U linh lộ chỉ đủ tạo ra một lối vào, ta chỉ có thể điều khiển mà không thể dấn thân tiến vào, bên trong rất nguy hiểm, tuy nhiên nếu muốn đi ra, vẫn có cách, điều này, ta tuyệt đối không lừa ngươi.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Ngươi lấy gì cam đoan?”

“Cái gì cũng không có, ngươi có thể chọn không đi vào, đánh với ta một trận, bất quá thắng bại thế nào, thì hồn phách cô gái kia cũng sẽ bị chôn chặt trong đó, ở không gian ấy cô ta có thể bất tử, nhưng vĩnh viễn sẽ không ra được.”

Diệp Thiếu Dương chậm rãi hít sâu một hơi, nói: “Sao ngươi lại muốn làm vậy? Để giết ta ư?”

“Không sai,” Tử Nguyệt trả lời dứt khoát, “Ta muốn giết ngươi, nhưng lại không định trực tiếp động thủ, bởi không chắc chắn, cho nên muốn lợi dụng cái bẫy này…… Nhưng nếu không cho ngươi chút hy vọng, ngươi sẽ không vào đó, cửu tử nhất sinh, tất cả đều phụ thuộc vào ngươi, đi đi, chỉ có một con đường sống, nếu ngươi không đi, cô gái kia chắc chắn phải chết……”

Nói xong trên mặt vẫn mỉm cười, lúng liếng nhìn Diệp Thiếu Dương, ánh mắt tựa hồ muốn nói: Ta đã cho ngươi biết đây đích thực là một cái bẫy, ngươi đi hay không đi?

Diệp Thiếu Dương âm thầm cắn chặt răng, ngẩng đầu nhìn Tư Nguyệt, nói: “Đi vào thế nào?”

“Không được... Thiếu Dương, không được!” Chu Tĩnh Như sốt ruột hét lớn, “Nếu huynh đi, sẽ không thể quay về đâu!”

Tiểu Mã đứng một bên, nét mặt lộ vẻ đấu tranh nội tâm, nhưng nhìn ánh mắt cậu ta vẫn có chút kiềm chế.

“Chắc chắn có thể quay về.” Tuy không tin lắm vào những gì Tử Nguyệt nói, cũng chưa từng vào Tứ tượng không gian, nhưng đối với sự tồn tại của nó cũng có chút hiểu biết, Tử Nguyệt nói không sai, cái gọi là Quỷ khư hóa kính của cô ta, chỉ mở ra một lỗ hổng trong Tứ tượng không gian, có thể hút tất cả hồn phách vào đó, căn bản cô ta không có năng lực huỷ đi hay phong toả Tứ tượng không gian.

Tử Nguyệt cười “khúc khích” hai tiếng, hai tay khuấy động, tập hợp một luồng oán khí cường đại, cuốn tung lá cây trên mặt đất, hình thành một cơn lốc xoáy trước thân mình.

Một lực hút mạnh mẽ, từ trong lốc xoáy đen sâu thẳm phát ra.

“Diệp thiên sư, xin mời vào!”

Tiểu Mã đột nhiên đứng bật dậy, thất thanh kêu lên: “Nếu thực sự hữu tử vô sinh, cậu…… Đừng vào đó nữa!”

Diệp Thiếu Dương trong lòng khẽ động, hít sâu một hơi, không hề để ý, quay đầu lại nói với Chu Tĩnh Như: “Tôi nhất định sẽ quay về.”

Nói xong, không màng Chu Tĩnh Như kêu khóc, bước vào bên trong lốc xoáy.

Lập tức cảm giác dưới chân hụt hẫng, phảng phất trôi nổi trong hư không, hai mắt không thấy gì cả, bên tai vẫn quanh quẩn tiếng Tử Nguyệt cười “khúc khích” : “Diệp thiên sư, ngươi ở trong Tứ tượng không gian, là Ác linh đạo tại Học viện Y khoa, từ từ mà hưởng thụ sự hầu hạ của đám ác quỷ cương thi đi nha……”

Cảm giác trôi nổi trong hư không thật khó chịu, nâng lên hạ xuống, Diệp Thiếu Dương cảm thấy giống như lần đầu tiên chơi trò Thuyền hải tặc, quay cuồng tới thất điên bát đảo, một hồi lâu sau, cuối cùng hai chân cũng chạm xuống mặt đất, dẫm lên vật thật, sương mù trước mặt đã tan đi một chút……

Tử Nguyệt nâng một tay, dùng quỷ lực cuốn thân thể của Diệp Thiếu Dương lên, kéo đến trước mặt mình, hồn phách Diệp Thiếu Dương đã thoát ly, chỉ còn lại thân xác, an tĩnh như bị thôi miên.

“Quả là một khuôn mặt tuấn tú, so với mấy tên pháp sư kia tốt hơn nhiều, ha..ha... ta lại có thêm một khuôn mặt nữa rồi……”

Nói xong một tay chụp vào thái dương của Diệp Thiếu Dương, muốn xé toạc da mặt hắn xuống, kết quả ngón tay vừa chạm đến trán hắn, một đạo tử quang lập tức từ ấn đường hắn bay ra, bắn về phía Tử Nguyệt.

Tử Nguyệt liên tiếp lui hai bước, tránh được tử quang, kinh ngạc nhìn mặt Diệp Thiếu Dương.

“Thông thiên nhãn, hồn phách vô thương, nguyên thần bất diệt……” Lập tức thở dài, “Thực đáng tiếc... một thân thể như vậy, mà ta lại không thể chiếm dụng.” Cánh tay nâng lên, oán khí cuộn lấy Diệp Thiếu Dương, hất phăng ra khỏi U linh lộ, Tiểu Mã thấy thân thể Diệp Thiếu Dương bay tới, nhanh chân chạy tới ôm lấy, kiểm tra một chút phát hiện hắn cũng giống như Vương Bình, không có hô hấp cũng như mạch đập.

“ Chọn đạo nhân tình, các ngươi có thể chuẩn bị hậu sự cho hắn là vừa, nhớ là phải làm cho lớn đó nha.” Tử Nguyệt đắc ý cười rộ lên, xoay người đi về hướng U linh lộ.

“Ta tin...ta tin huynh sẽ không chết đâu!” Chu Tĩnh Như ôm chặt Diệp Thiếu Dương, nước mắt nóng hổi rơi lã chã xuống mặt hắn.

Trong Tứ tượng không gian……

Bốn bề tối tăm mù mịt, khoảng trống mênh mang, thấp thoáng có thể nhìn thấy một khối kiến trúc sừng sững.

Diệp Thiếu Dương mò mẫm đi trên đường, căng mắt quan sát một hồi, mới nhận ra mình đang ở Học viện Y khoa, nhưng kiến trúc nơi này hình như có chút không giống lắm, ví như: nơi khu nhà dạy học hiện đại trong hiện thực, nay chỉ là  một dãy nhà hai ba tầng, tường ngoài quét sơn vàng, liếc mắt một cái đã nhận ra đây không phải phong cách kiến trúc hiện đại.

Diệp Thiếu Dương bất giác giật mình, liền nghĩ... chẳng lẽ mình đã quay lại Học viện Y khoa ba mươi năm trước?

Lúc này, từ trong rừng cây bên cạnh truyền đến một chuỗi thanh âm gầm gừ nhè nhẹ, Diệp Thiếu Dương quay đầu lại nhìn, một bóng người xám đen đang bò ra, toàn thân khô quắt, trên người phủ một lớp lông xanh giống như phấn mốc, viền mắt đen xì, hai con ngươi vẩn đục ngầu, há cái miệng rộng lổn nhổn toàn răng nanh, bò về phía Diệp Thiếu Dương.

Là Cương thi?

Diệp Thiếu Dương lấy từ đai lưng ra một cây đào mộc kiếm, không chút khách khí đâm về phía cương thi. Đào mộc kiếm đâm trúng ngực cương thi, nhưng không xuyên thủng như Diệp Thiếu Dương vẫn tưởng, mà lại vỡ vụn thành một đống.

Mẹ kiếp, sao lại thế này?

Không đợi Diệp Thiếu Dương phục hồi tinh thần, hai tay cương thi chộp lấy đầu vai hă s, há to mồm cắn, Diệp Thiếu Dương vội vàng né tránh, cổ vẫn bị răng nanh cào xước. Cương thi một lần nữa lại há to cái miệng đầy máu lao vào hắn.

Diệp Thiếu Dương lấy một nắm đậu đồng, nhét vào trong miệng cương thi, nhưng cảnh tượng tiếp theo không phải là cương thi bị đậu đồng nổ tung miệng, ngược lại dường như biến thành hạt đậu bình thường, để nó nhai rau ráu, rồi lại há mồm cắn tiếp.

Diệp Thiếu Dương đâu ngờ mọi chuyện sẽ thế này, trong lúc nhất thời có chút kinh ngạc, ngây người không có phản ứng gì, cương thi đã nhanh chóng áp đến sát mặt.

Tròn lúc ngàn cân treo sợi tóc, đột nhiên cương thi run lên, trán thủng ra một lỗ lớn, thi huyết màu xanh không ngừng chảy ra, bắn vào da Diệp Thiếu Dương, cảm thấy bỏng rát, thừa dịp cương thi buông lỏng hai tay, nhanh chóng lui lại phía sau vài bước.

Lúc này mới nhìn thấy phía sau cương thi, là một cô gái đầu đội mũ lưỡi trai, mặc quần áo thể thao, trong tay cầm một cây gậy gỗ, một đầu được gọt nhọn, cắm trên đầu cương thi.

Cương thi còn giãy giụa muốn phản kháng, nhưng cô gái kia lại rút ra cọc gỗ, đối diện mặt nó, không chút khách khí cắm vào thật mạnh, hốc mắt cương thi bị đâm xuyên, thi huyết bắn toé ra, vẻ mặt cô gái cương quyết, hai mắt không hề chớp.

Chờ cho cương thi ngã rầm một cá xuống đất, cô gái đưa tay tung một nắm bột phấn màu trắng lên trên người nó, mắng một tiếng cho thoát nhiệt. Diệp Thiếu Dương ngửi mùi, biết đó là vôi.

Bị vôi ăn mòn, cương thi từ từ phân giải, hóa thành một bãi thi thủy.

Diệp Thiếu Dương gãi đầu, lẩm bẩm nói: “Một con lục mao cương thi bình thường, sao bỗng trở nên lợi hại như vậy?”

“Không phải nó lợi hại, mà do ngươi quá yếu.” Cô gái lạnh lùng nói, nhìn Diệp Thiếu Dương từ trên xuống dưới, nói: “Ngươi là pháp sư?”

“Tôi……” Diệp Thiếu Dương vừa muốn mở miệng, rừng cây phía trước cương lại phát ra sột soạt, cô gái kinh hai , nói: “Đừng có ỳ ra đấy, có cương thi tới, mau chạy đi!”

Nói xong nhanh chạy về phía bên trái.

Cương thi thôi, việc gì phải chạy? Nhiều năm qua Diệp Thiếu Dương đã hình thành thói quen, hễ nhìn thấy bất kỳ quỷ yêu thi linh nào đều sẽ đón đầu công kích, hiện giờ lại phải chạy... thực có chút không quen, tuy nhiên khi nghĩ đến tình huống mới trải qua cùng cương thi, tuy vẫn chưa rõ vì sao, nhưng hảo hán không sợ thiệt trước mắt, liền quay đầu chạy.

Theo phía sau cô gái kia, một mạch chạy đến một khu nhà, phía trước lối vào là một tấm cửa sắt, chỗ khoá cửa được buộc bằng dây thép.

“Ngươi có sức mạnh, mau tới đây, nhanh lên!”

Diệp Thiếu Dương biết cô gái muốn mình tháo dây thép, đành phải làm theo, đến khi dây thép được vặn ra, ngẩng đầu lên nhìn, thấy cô gái lấy từ trong bao ra một tấm vải đỏ cũ rích vấy bẩn, tiến vào thông đạo, sau đó cuốn lại dây thép như cũ, vắt tấm vải đỏ vòng qua khoá cửa, buộc chặt hai đầu , kết thành một nút trông thực đặc biệt.

“Phong môn kết, cô làm gì vậy?”

“Dây thép chỉ có thể đề phòng mấy con cương thi bình thường, nếu Bạch Mao cương thi tới, thì rất phiền phức, chỉ có thể dùng Phong môn kết này ẩn đi sự tồn tại của cánh cửa.” Cô gái quay đầu lại nhìn hắn một cái, “Ngươi biết pháp kết này là gì sao?”

Diệp Thiếu Dương nhún vai, loại pháp kết cấp thấp này, tám tuổi hắn đã biết làm.

“Cô là ai?” Diệp Thiếu Dương nói, “Đây là đâu?”

“Ai mới đến đây cũng hỏi ta câu này...đừng dài dòng, lát nữa hẵng nói.” Cô gái không nói thêm gì nữa, dẫn hắn lên thẳng lầu hai.

Lầu hai có một hành lang nhỏ rất dài, một bên là cửa sổ, một bên là dãy phòng.

Cô gái mở một cánh cửa, bảo Diệp Thiếu Dương đi vào, sau đó xoay người đóng cửa lại, đi đến trước một cái bàn, lấy một cây đèn dầu, quẹt diêm thắp sáng, dưới ánh đèn dầu ảm đạm, Diệp Thiếu Dương nhìn xung quanh, phát hiện đây là một gian phòng ngủ, có một chiếc giường sắt hoen rỉ kê sát tường, phía trên rải lớp chăn đẹm cũ nát, nhưng rất sạch sẽ.

Trong phòng không đồ đạc gì, khắp nơi đều là gậy gỗ, vương vãi ít vỏ bào, một số đã được gọt thành cọc gỗ.

“Những cái đó đều là gậy gỗ đào, hằng năm chỉ có thể lấy nhiều như vậy, để dùng dần.” Cô gái tùy tay xách một chiếc ghế gỗ tới, nói: “Ngươi ngồi đi.”

Diệp Thiếu Dương không ngồi, mà đứng đó đánh giá cô gái này: tướng mạo thanh tú, dáng người cũng không tồi, quan trọng nhất chính là nhìn thấy quen quen, không biết đã gặp qua nơi nào, nhưng nghĩ mãi không ra.

“Cô nói trước cho tôi biết, cô là ai, đây là nơi nào?” Diệp Thiếu Dương giọng gấp gáp hỏi.

Cô gái quay đầu nhìn hắn, nói: “Ngươi từ thế giới hiện thực tới phải không?”

Diệp Thiếu Dương nói: “Thế giới hiện thực?”

“Đúng vậy... thế giới hiện thực, nơi này bọn ta gọi như vậy.” Cô gái nói, “Đây là Tứ tượng không gian, ngươi là pháp sư, chắc phải biết, Thiên Địa được chia làm bốn, là bốn không gian khác nhau……”

Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, thiên địa đạo càn, hoá sinh âm dương, Tứ tượng không gian không giống như Thiên-Địa-Nhân tam giới, mà là một loại thế giới được diễn sinh từ thế giới thực của con người, giống như thế giới mà Âm Dương Kính sáng tạo ra, nó cũng là một loại Tứ tượng không gian, hoàn toàn ngăn cách với thế giới chân thực, chẳng qua là trong phạm vi nhỏ hơn.

Cô gái nói tiếp: " Phật gia chúng ta có câu gọi là ‘ Tam thiên đại thế giới ’, kỳ thực chính là Tứ tượng không gian, bao gồm: Ác Linh Giới, Vãng Sinh Giới và Tu La Giới. Hai không gian sau là đại cực lạc thế giới, chỉ có Phật sống với nhân tài đại trí tuệ mới có thể xuất nhập, trong khi đó Ác Linh Giới lại phụ thuộc vào sự tồn tại của nhân gian, nó có một bộ quy tắc riêng, không ngừng biến hoá……

Nơi này chính là một phần nhỏ của Tứ tượng không gian, giới hạn trong phạm vi Học viện Y Khoa, nó tồn tại là do oán khí ở U linh lộ tập hợp lại mà thành, Quỷ khư hóa kính của Tử Nguyệt thông với nơi này, tuy nhiên bản thân cô ta lại không thể vào được……”

Nói xong nhìn Diệp Thiếu Dương, thấy hắn gật đầu, tỏ vẻ như đã nghe hiểu, lại tiếp tục nói:
“Thế giới này, là ảo ảnh phản chiếu từ ý chí của cô ta, cũng chính là Học viện Y khoa ba mươi năm trước, từ khi không gian này được hình thành, tất cả các nhân vật trong đây đều có sinh mệnh, bọn họ cũng có ký ức của riêng mình, sinh hoạt giống như chúng ta ở thế giới hiện thực.”

Cô gái lại tiếp tục: “Ta phải nói lại với ngươi điều này, bởi vì ở đây ngươi sẽ nhìn thấy rất nhiều người, bọn họ đối với người từ nhân gian tới như ngươi chỉ là ảo giác, nhưng ở thế giới này, bọn họ tồn tại thật sự, vì thế bọn họ sẽ cảm thấy thế giới của chúng ta mới là ảo giác.”

Diệp Thiếu Dương “Ừ” một tiếng, nói: “Tôi hiểu, trong vật lý học còn có thế giới song song gì đó, ở một không gian khác chúng ta cũng tồn tại, không cách nào phân biệt ai thật ai giả.”

“Chính là như vậy, cho nên khởi nguồn của thế giới này, là khi kênh nước đen có cương thi lui tới, giết hại học sinh, nhưng Tử Nguyệt ở đây không hiến thân, cô ta và các bạn học cũng không chết, sau đó…… Cương thi hoành hành, trường học bị phong tỏa, rất nhiều đã người chết, biến thành cương thi.

Con cương thi lúc nãy ngươi nhìn thấy, chính là một trong số sinh viên đó, đám cương thi này ban ngày ẩn núp dưới kênh nước đen, tối đến lại tới vườn trường, bởi còn có một số người sống sót, vẫn luôn lẩn trốn, sinh sống tới hiện tại.”

Diệp Thiếu Dương nghe cô nói xong, há hốc miệng, hỏi: “Cái mà cô gọi là ‘ hiện tại ’ là ý gì hả?”

“Nhiều năm đã qua, nơi này không có thời gian, chỉ phân biệt ban ngày và ban đêm, những năm gần đây, từng có mấy vị pháp sư bị Tử Nguyệt hút vào đây, cũng giống như ngươi, đều là hồn phách, nhưng tại không gian này, họ đều là thực thể, cũng bị cương thi công kích, một khi tử vong, sẽ hồn bay phách tán, rốt cuộc không trở về được. Tuy nhiên, dù không hồn bay phách tán, thì cũng rất khó quay về.”

Nói đến đây, trong mắt cô gái lộ vẻ cô đơn, hỏi Diệp Thiếu Dương: “Ngươi cũng giống như ta, sau khi bị giết, hồn phách bị hút đến nơi này sao?”

Diệp Thiếu Dương lắc đầu: “Tôi vẫn chưa chết, thân thể tôi vẫn còn nguyên vẹn, tôi tới là để cứu người.”

Cô gái sửng sốt, nhìn hắn từ trên xuống dưới: “Ngươi là Diệp Thiếu Dương?”

Diệp Thiếu Dương ngạc nhiên, nhìn cô gái không chớp mắt, đích thực là không quen biết, vì thế cau mày hỏi: “Cô là ai, sao lại biết tôi?”

“Ngươi không quen biết ta, ta tới đây đã rất lâu rồi, ta cũng là một pháp sư, tới để điều tra phòng học 408, kết quả…… bị Tử Nguyệt giết chết, đưa đến nơi này. Một ngày trước, có một cô gái vào đây, tên là Vương Bình, nói là có thể sẽ có một pháp sư tên Diệp Thiếu Dương tới cứu cô ta, đó chính là ngươi sao?”

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, “Chính là tôi, cô ấy hiện ở đâu, thế nào rồi?”

“Cô ấy ở ngay phòng bên cạnh, nơi này buổi tối chúng ta không thể ra cửa, để tránh khí tức toát ra ngoài, dẫn dụ cương thi tới, ngươi cứ tạm ở chỗ này với ta trước đã, sáng sớm mai ta đưa ngươi đi gặp cô ấy.”

Diệp Thiếu Dương bất ngờ định thần lại, nói: “Không đúng, cô ấy rõ ràng vừa mới mới vào đây, cùng lắm…… không quá một hai canh giờ, như thế nào lại thành ngày hôm qua được?”

Cô gái cười khổ nói: “Không gian này không có thời gian, không giống như thế giới hiện thực, mọi người căn cứ thời gian người mới tiến vào để suy tính, một canh giờ ở thế giới hiện thực, tương đương với một ngày ở nơi đây, cho nên ngươi nói bạn của ngươi mới vào một hai canh giờ, thì nơi này đã qua một ngày rồi.”

Diệp Thiếu Dương lập tức ngây người, đầu óc mụ mẫm.

“Rất khó chấp nhận phải không?” Cô gái nhìn hắn nói.

“Không sao...” Diệp Thiếu Dương hít một hơi thật sâu, hỏi, “Cô tới đây bao lâu rồi?”

“Theo thời gian ở đây, đã được nửa năm, nếu tính theo thời gian ở thế giới hiện tại, khoảng chừng nửa tháng.”

Diệp Thiếu Dương một lần nữa giật mình: "Nửa tháng…… đúng rồi. Thảo nào tôi thấy cô quen mặt, thì ra tôi đã nhìn thấy cô trên ảnh chụp, cô là…… tên là gì ấy nhỉ? À, Dương Tư Linh?”

Cô gái cả kinh, bắt lấy tay hắn, nói: “Ngươi gặp qua sư huynh ta! Lý Hiếu Cường, huynh ấy thế nào rồi?”

Diệp Thiếu Dương ngạc nhiên, quả nhiên là Dương Tư Linh, Lâm Du nói không sai, thì ra sau khi cô chết, hồn phách thật sự bị Tử Nguyệt dùng Quỷ khư hóa kính, hút tới nơi này, bảo sao lúc trước mình dùng Sưu hồn thuật cảm ứng không được hồn phách của cô……

Nhìn ánh mắt cô gái chứa chan sự hy vọng, Diệp Thiếu Dương không đành lòng nói thật với cô, do dự một chút, cuối cùng vẫn nói ra, “Xin lỗi, anh ta…… đã chết, là do điều tra chuyện này, đã bị hại chết.”

Dương Tư Linh lập tức hoá đá, ngơ ngẩn nhìn Diệp Thiếu Dương, một lúc lâu sau, oà lên nức nở.

Diệp Thiếu Dương nhìn bộ dáng này của cô, thực sự rất cảm thông, trong lúc nhất thời không biết nên an ủi thế nào, đành phải im lặng đợi một hồi, quá nửa ngày, Dương Tư Linh mới ổn định cảm xúc lại một chút, hít sâu một hơi, nghẹn ngào nói: “Ta đã nghĩ tới, huynh ấy không thể đấu lại Tử Nguyệt……”

Bất chợt ngẩng đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, hỏi: “Hồn phách của huynh ấy đâu?”

“Anh ta…… đã được tôi đưa xuống Địa phủ, qua Ty Luân hồi, kiếp sau sẽ có phúc báo.” Diệp Thiếu Dương nhất thời xúc động, giấu đi việc Lý Hiếu Cường đã bị hồn bay phách tán, trong lòng không khỏi có chút cảm giác tội lỗi, bất quá khi nhìn thấy trên mặt Dương Tư Linh hiện lên vẻ vui mừng, lại cảm thấy bản thân đã không làm sai.

“Cám ơn ngươi.” Dương Tư Linh nói, “Như vậy cũng tốt, dù sao ta đã chết, chúng ta không thể ở bên nhau, nếu huynh ấy tồn tại, cũng sẽ càng thêm đau khổ.”

Trầm mặc hồi lâu, nhìn bên ngoài xem ra Dương Tư Linh cũng đã bình tĩnh trở lại, quay sang nói với Diệp Thiếu Dương: “Cô bạn kia nói pháp thuật của ngươi rất lợi hại, ở tuổi này, ngươi là phương sĩ hay chân nhân?”

“Tôi……”

Không chờ Diệp Thiếu Dương mở miệng, Dương Tư Linh lại thở dài nói: “Bất quá cũng vô dụng, cho dù là thiên sư tới đây, cũng vô dụng, nơi này căn bản không thể ra được.”

Diệp Thiếu Dương trong lòng trầm xuống, nói: “Không có lối ra sao?”

Dương Tư Linh nói: “Có một lối ra, nhưng bị đám cương thi bủa vây, ngày đêm canh chừng, không cách nào vượt qua, nếu có hy vọng, ta đã sớm thử rồi.”

“Cương thi…… dùng pháp thuật không đối phó được ư?”

Dương Tư Linh bất đắc dĩ thở dài, nói: “Hiện tại ngươi chỉ là linh hồn mà thôi, tuy ở đây vẫn có thực thể, nhưng những vật ngoài thân thì không thể mang vào đây, chỉ cần hơi dùng lực, tất cả đều sẽ biến mất…… Không tin ngươi cứ thử mấy pháp khí còn lại mà xem.”

Diệp Thiếu Dương vừa nghe cô nói như vậy, dùng sức tháo đai lưng, kết quả đai lưng lập tức nát vụn, pháp khí bên trong rơi hết ra ngoài, Diệp Thiếu Dương nắm lấy dây Câu Hồn, vừa mới dẫn cương khí vào, kết quả dây Câu Hồn lập tức giống như bị đốt thành tro tàn, theo gió thổi bay đi……

Các pháp khí còn lại rơi từ đai lưng xuống đất cũng hóa thành tro bụi.

"Haizz……” Diệp Thiếu Dương âm thầm lắc đầu, “Lần này lớn chuyện rồi hah .”

Dương Tư Linh nói tiếp: “Trong không gian này, linh lực cực kỳ yếu, không bằng một phần mười ở thế giới hiện thực, vì thế thủ ấn pháp quyết gì đó của Đạo gia các người, cũng sẽ bị suy yếu đi rất rất nhiều, thử nghĩ mà xem, giờ ngươi còn đấu không lại mấy con cương thi bình thường đó, huống chi nơi đây còn có một con Bạch Mao cương thi.”
Diệp Thiếu Dương hoàn toàn vô ngữ, đúng vậy, không có linh phù, không có pháp khí, không có Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, đến pháp lực cũng yếu đi chỉ còn một phần mười…… Đừng nói là Bạch Mao cương thi, ngay đến lũ cương thi cấp thấp cũng khó đối phó.

Trong lòng Diệp Thiếu Dương có cảm giác từ một người giàu sang phú quý chớp mắt đã biến thành kẻ nghèo hèn bần tiện.


(Hết chương)

Comments

Popular posts from this blog

Chương 693-694-695

Chương 661